Chương 152: Giận Run Người
“Ta đuổi theo, các ngươi chờ ta một chút.”
Nói xong Thu Thiển định ngự kiếm đuổi theo, những thứ khác thì thôi đi, chủ yếu là bánh trung thu cũng mất.
“Ta đi với ngươi, ngươi bay quá chậm.”
Chu Ngưng Nguyệt cắn táo tàu nói.
“Nhưng...”
Thu Thiển nhìn về phía Chu Tự, cảm giác sẽ có nguy hiểm.
“Ngươi gặp nguy hiểm hắn cũng không gặp nguy hiểm, đi thôi, còn chậm nữa túi quà của ngươi sẽ mất đấy.”
Chu Ngưng Nguyệt kéo Thu Thiển bay lên trời cao.
“Ngươi tự về trước đi.”
Giọng của Chu Ngưng Nguyệt vang lên.
Chu Tự:
“...”
Hắn không biết ngự kiếm phi hành, nếu không thì hắn cũng đi theo. Sau đó hắn nhìn lên bầu trời, có chút nghi hoặc.
“Sao quanh đây lại có dã thú? Là việc mà Lý Lạc Thư nói ư?”
Hắn không chắc chắn.
Nhưng nơi này cách Thanh Thành khá xa, hắn tan làm cũng không đến xử lý được.
“Xem ra phải ra ngoài dạo quanh khi được nghỉ, cho Đại Đại Thần Khuyển tìm kiếm.”
Tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ dã thú hỗn loạn quanh đây. Nếu hồi nhỏ không tự kỷ tin tưởng vào sức mạnh siêu nhiên vậy, cũng sẽ không để lại thói quen đến bây giờ. Ngày nghỉ cũng không cần mệt vậy.
Nhưng trước khi hắn đi, đã bảo Đại Địa Thần Khuyển theo dõi quan sát mặt đất, xem có thứ gì bò ra không. Lý Lạc Thư từng nhắc nhở hắn, hắn cảm thấy thà tin là có còn hơn không. Dù sao cũng không hao tâm tổn sức.
Từ sau khi hắn mọc ra thân phận Thánh Tử thì liên tục có chuyện xảy ra, cũng không biết tại sao lại bại lộ.
Chu Tự nhảy lên núi, hắn phải tăng tốc ở chỗ không có người, không thấy bóng dáng các nàng Thu tỷ, không đợi nữa. Nhưng vừa lên đến núi, hắn cảm thấy bên trong có tiếng đánh nhau, còn có tiếng gầm thét.
“Có dã thú?”
Không hề do dự, hắn cất bước đi đến chỗ đánh nhau.
...
Ở trong rừng cây, bốn người tạo thành một trận pháp, vây nhốt một con yêu thú ở giữa. Họ đang tấn công từng chút một, đánh tan phòng ngự của đối phương, sau đó đánh chết nó.
“Cố gắng kiên trì, đừng để khí tức rối loạn, phải đánh chết con thú này trước khi con còn lại chưa xuất hiện.”
Hứa Phong cầm đầu nói.
Hắn là người lớn tuổi nhất trong bốn người, để râu, có tu vi cao nhất, gần như đạt tới đỉnh phong bậc bảy. Nhưng hắn cũng không có cách nào với con Xích Nghê trước mắt, chỉ có thể mài mòn từng chút.
“Sư huynh, nơi này gần Thanh Thành, nghe nói Thánh Tử Ma Đạo ở ngay trong Thanh Thành, chúng ta ra tay ở đây liệu có thể bị hắn phát hiện không? Liệu con yêu thú đánh người khác bị thương này có phải của hắn không?”
Nhàn Văn Dao có chút lo lắng lên tiếng…
“Chắc không đến mức, nhưng giết Xích Nghê cũng đừng khoe khoang, đề phòng bất trắc.”
Hứa Phong nói.
Họ khá kiêng sợ Thánh Tử.
Nếu không cần thiết thì không đối đầu với hắn thì hơn, nếu thực sự đối đầu thì chỉ có thể chạy khỏi đây trước. Những đạo tu như họ đến địa giới ma tu sẽ gặp nguy hiểm lớn.
“Nghe nói nếu gặp phải Thánh Tử Ma Đạo, dâng lên chút thịt thì sẽ được sống, các ngươi có chuẩn bị thịt chưa?”
Nhàn Văn Dao hỏi ba người khác.
“Sư muội, đầu óc biết suy nghĩ. Thánh Tử Ma Đạo cũng không phải kẻ ngốc, hắn sẽ để ý đến miếng thịt mà ngươi tùy tiện mua hả?”
Một thiếu niên hơi thấp đứng một bên nói.
“Đúng thế, vừa nghe là thấy vô lý rồi.”
Người lên tiếng lần này là một thiếu niên nho nhã lịch sự.
Nhàn Văn Dao chu miệng không nói gì, cho một ít thịt vào pháp bảo trữ vật cũng chẳng sao, mà còn an toàn hơn.
Rì rào!
Bỗng nhiên có tiếng cây cỏ xào xạc, sau đó là tiếng bước chân.
“Có người đến?”
Bốn người có chút bất ngờ.
“Cũng may chỉ là một con người.”
Hứa Phong kiểm tra rồi thở ra phào nhẹ nhõm, nói tiếp:
“Sư muội, chốc nữa ngươi phụ trách thuyết phục hắn đừng lại gần.”
“Được.”
Nhàn Văn Dao lập tức gật đầu. Nàng nhỏ nhắn đáng yêu, nói chuyện đáng tin. Nếu không phải bốn người họ không thể nhúc nhích tùy tiện vì trận pháp này thì cũng không đến mức phiền phức vậy.
Một lúc sau, Chu Tự đi đến chỗ trận chiến, hắn phát hiện xung quanh có rất nhiều vết tích đánh nhau, hình như là dã thú khá lợi hại. Quả nhiên, hắn thấy một con dã thú to lớn con trâu gấp bốn lần. Nó có thân mình sư tử, sừng trâu, đầu báo, bốn chân tràn đầy sức mạnh, nó đang bị giam cầm, trên người có rất nhiều thương tích.
Trận pháp giam cầm là một thanh kiếm không ngừng đâm vào trong cơ thể của nó, dường như là dần dần giết nó từng chút. Dã thú thô bạo, không khuất phục.
“Các ngươi thật tàn nhẫn, lại ngược đãi dã thú vậy.”
Chu Tự lên tiếng nói theo bản năng.
Nghe thấy tiếng nói của Chu Tự, bốn người liền sửng sốt.
“Thánh Mẫu ở đâu ra vậy?”
Hứa Phong giận run cả người.
…
Bốn người đau đầu với sự xuất hiện đột ngột của Chu Tự, ghét nhất gặp phải Thánh Mẫu kiểu này, lại còn nói ngược đãi thế này thế nọ, nếu là người người ma tu thì sẽ thả Xích Nghe ngay tại chỗ, sau đó đi mất, để mặc Xích Nghê ăn sinh vật trước mắt. Hắn đã từng gặp chuyện vậy.