Chương 157: Quả Trí Tuệ
Hai người nãy giờ vẫn đang chướng mắt nhau bây giờ mới bắt đầu ăn.
Cả bàn đồ ăn đều do Chu Nhiên làm, thật sự rất ngon.
“Cũng được, làm Cự Phách Ma Đạo đúng là đáng tiếc.”
Tô Trần vừa ăn vừa nói.
“Loại người có ánh mắt thiển cận, đến giờ vẫn không có con trai.”
Chu Nhiên lạnh giọng.
“Ha, con của ngươi gọi con gái của ta là tam lão bản.”
Tô Trần cười lạnh.
“Dù không có tương lai thì vẫn là thân nam nhi, danh tiếng ở tu chân giới cũng lớn hơn con gái ngươi nhiều.”
Chu Nhiên nói.
“Ha, uống rượu vào rồi tùy tiện thổi phồng, ai mà không biết?”
Tô Trần nói.
Chu Tự bên cạnh không dám nói tiếng nào, bình thường hắn dám tùy tiện chống đối cha thì cùng lắm cũng chỉ phải chịu huấn luyện.
Nhưng bây giờ có cảm giác bầu không khí rất ngột ngạt.
“Các ngươi định bao giờ có con?”
Liễu Bắc Uyển hỏi Chu Tự và Thu Thiển.
“…”
Chu Tự nhìn tiểu di, bỗng nói không nên lời, trong đầu nghĩ hình như họ còn chưa có thành hôn.
Bây giờ nghĩ đến chuyện có con thì có sớm quá không?
Thu Thiển còn yên lặng hơn hắn nhiều, giống như con dâu mới vào cửa, không dám nói gì mà chỉ có thể ngồi bên cạnh hắn.
Bầu không khí không được tốt cho lắm.
Cuối cùng hắn chỉ dám cười làm lành nói còn sớm, không vội, từ từ sẽ đến.
Sau đó mẹ và tiểu di hỏi đủ chuyện, hỏi đến nỗi hắn cũng không biết phải trả lời thế nào.
Cả quá trình chỉ có Nguyệt tỷ là không bị ảnh hưởng, ăn luôn miệng, ăn xong một đĩa rồi lại đổi sang đĩa khác.
Trông bận rộn lắm.
Tô Thi còn đổi đĩa giúp cho Nguyệt tỷ.
Rõ ràng là bị ép.
Ăn xong, Chu Tự và Thu Thiển đều thở phào, hai người nhìn nhau, rất muốn bật cười.
“Ta thấy bình thường ngươi gọi điện thoại với họ nói chuyện không khách sáo gì hết, sao hôm nay ngoan ngoãn thế?”
Thu Thiển hỏi.
“Có khách, không dám mạnh miệng mà.”
Chu Tự nói.
“Thứ ta tặng có thể nào bị chê không?”
Thu Thiển nhìn vào trong rồi hỏi.
Bây giờ họ cũng không ở trong tiệm mà là đang ở trong một căn nhà ba tầng lầu, có một cái sân vườn để nuôi gà, nuôi vịt.
Còn có thể trồng rau.
Hai người họ vừa ăn xong là chạy ra ngoài hít thở không khí, Nguyệt tỷ dắt Tô Thi đi mua đồ ăn.
“Cha uống rượu, Nguyệt tỷ ăn bánh trung thu, không sao đâu.”
Chu Tự trấn an.
Hai người vai kề vai, trông có vẻ thân thiết hơn nhiều.
“Thì ra các ngươi đang ở đây.”
Tô Trần từ trong nhà đi ra.
Chu Tự:
“Nhị thúc.”
Thu Thiển:
“Tiền bối.”
Tô Trần nhìn hai người, nói:
“Lần đầu gặp mặt, ta muốn tặng các ngươi vài thứ, các ngươi tu gì?”
…
Tu cái gì?
Vấn đề này quanh quẩn mãi trong đầu Chu Tự.
Hắn đọc sách.
Tu thân dưỡng tĩnh.
Mọi thứ trên đời đều thấp kém, chỉ có đọc sách mới là thanh cao.
Đương nhiên, không thể nói thẳng ra là hào hiệp trượng nghĩa vì nước vì đân được, hắn sợ nói ra sẽ làm trò hề cho người ta.
Mà gần đây, hắn cũng rảnh rỗi tiện tay dọn dẹp dã thú, không còn tính khí như khi còn bé nữa.
Khi đó thật sự nghĩ rằng mình phải có trách nhiệm trừ hại cho dân, trước khi ra tay còn phải nói vài câu thật vang dội, nghe thật mang cảm giác nghi thức.
Chính nghĩa bộc phát.
Sau khi lớn lên thì thói quen từ hồi trung nhị ảnh hưởng cho đến nay.
"Nhị thúc, ta sẽ tu Chu Thiên kinh."
Chu Tự cuối cùng cũng nghiêm túc trả lời.
"Ta chọn Tịnh Linh Thần Khải."
Thu Thiển đứng bên cạnh Chu Tự nói theo.
"Ừ."
Tô Trần gật đầu, sau đó nói tiếp:
"Các ngươi từng ăn Quả Trí Tuệ chưa?"
"Từng ăn rồi."
Chu Tự và Thu Thiển gật đầu.
Họ tất nhiên đã ăn rồi, hơn nữa đã ăn không ít.
"Vậy trước tiên ta sẽ giúp các ngươi tiêu hóa Quả Trí Tuệ, sau đó gột rửa sức lực, sẽ có ích lợi lớn cho việc tu luyện sau này của các ngươi."
Tô Trần khẽ gật đầu.
Hắn loáng một cái vươn tay lên, cách trán Chu Tự và Thu Thiển một khoảng cách.
Sau đó, Chu Tự cảm thấy xung quanh như có dòng nước đang dâng trào, trong xanh và nhẹ nhàng.
Lập tức, hắn cảm thấy mình đang đứng trên núi, nghe núi non nước chảy, trong lòng thật thanh thản.
Sau đó đoàn linh khí chu thiên hoạt động mạnh hơn, dường như đang không ngừng hấp thu Quả Trí Tuệ đã không còn thấy dấu vết kia.
Hắn có cảm giác hôm nay linh khí đoàn hoạt động rất tích cực.
Vừa bắt đầu suy nghĩ, linh khí đoàn liền bắt đầu chuyển vận chu thiên, tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với lúc hắn tu luyện.
Hắn vẫn chưa hoàn toàn tập trung vào chuyển vận, mà cảm nhận làn gió xung quanh thổi qua, thổi lay linh khí đoàn và cả ma chủng.
Sau đó chu thiên linh khí đoàn bắt đầu hấp thụ linh khí xung quanh, luồng linh khí này giống như dòng nước rửa sạch đan điền, rửa sạch trên thân thể ma chủng.
Ma chủng được thanh tẩy dường như đang hoan hô nhảy nhót, tinh thần căng thẳng dần được thư giãn.
Quét đi những áp lực trước đây, giống như trở lại với cuộc sống.
Đây chính là trải qua một lần đại bảo kiếm, tràn trề hi vọng đối với ma sinh sao?
Chu Tự có cảm giác lần này hiệu suất của ma chủng sẽ rất cao.
Chỉ không biết nó sẽ kéo dài bao lâu.