Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 156: Con Trai Của Đại Di

Chương 156: Con Trai Của Đại Di


Hầu Trầm đứng ở phía xa nhìn rừng cây có vấn đề, cười nói.
Bây giờ hắn chỉ có một mình, cẩn thận là được rồi, thậm chí chỉ cần đứng nhìn suốt cả quá trình thôi.
Như thế thì sẽ không đến nỗi bị quét sạch.
Không có đồng đội heo là tốt đẹp như thế đấy.
Năm đó hẳn là hắn điên mới mang một kẻ ngu ngốc ra ngoài.
Biết thế không mang.
Kẻ địch rõ ràng mạnh như thần, mà hắn lại chọn đồng đội heo.
“Nhưng mà hắn nói có một người liên quan đến Thần Minh, không biết lần này có dự cảm được gì không.”
Hắn không chắc là dưới đó có cái gì, cũng không biết có liên quan gì đến Thần Minh không.
Nhưng chỉ cần có thể khai quật ra là chắc chắn sẽ có chuyện tốt.
Bây giờ hắn đang nghĩ có nên đào một cái địa đạo từ đây qua đó để xem thử không.
Có thể thử một lần.
Dưới mặt đất thì không đến nỗi bị phát hiện, đúng không?

“Ăn ngon thì lát nữa ăn nhiều một chút.”
Liễu Nam Tư nhìn Chu Tự, giọng điệu lạnh lùng.
Tô Thi thoải mái nhìn xung quanh:
“Nguyệt tỷ nhà đại di đâu rồi? Lần trước Nguyệt tỷ đã cứu ta mà ta còn chưa nói cảm ơn nàng. Phải rồi …”
Nói đến đây, nàng bỗng chuyển chủ đề:
“Nghe nói còn có Thánh Tử Ma Đạo nữa, cũng ở gần đây đúng không?”
“Đúng thế, ở gần đây.”
Liễu Nam Tư nói.
Nghe thế, Tô Thi lại ngồi gần cha mình, nói:
“Ở đâu?”
Trong đầu nàng suy diễn ra đủ loại hình dáng, máu lạnh, cao to, ánh mắt khát máu.
Tóm lại là có thể đáng sợ thế nào thì đáng sợ thế ấy.
“Đó.”
Liễu Nam Tư chỉ về phía Chu Tự ở quầy hàng, nói:
“Thánh Tử Ma Đạo vừa nãy còn làm mì tương cho ngươi, lấy của ngươi mười hai đồng.”
Chu Tự:
“…”
Tô Thi nhìn Chu Tự một hồi, không kịp phản ứng.
“Đây là con trai của đại di?”
Tô Thi hỏi.
“Ừ.”
Liễu Nam Tư gật đầu.
“Tên là Chu Tự?”
“Ừ.”
“Chu Tự là Thánh Tử Ma Đạo?”
Tô Thi giật mình.
Thì ra phản diện vẫn luôn ở ngay bên cạnh họ.
Thật là đáng sợ.
Nhớ lại đêm giết Hắc Thử, Tô Thi cũng hơi sợ hãi.
Không ngờ kẻ đáng sợ này lại đang làm ở thư viện của họ.
Thánh Tử Ma Đạo tàn nhẫn như thế, mỗi ngày đều nghĩ làm thế nào để giết họ ư?
Chu Tự:
“…”
Thế tam lão bản có quan hệ thế nào với nhà họ?
Thẩm thẩm hay là đại di?
“Cha, mẹ, ta về rồi, mang quà cho các ngươi đây.”
Người chưa tới mà tiếng đã tới trước rồi.
Là Nguyệt tỷ.
Rất nhanh, Nguyệt tỷ vào đến nhà, sau đó nàng nhìn cha mẹ Tô Thi một cách ngạc nhiên.
“Tiểu di, dượng, ta cũng có quà cho các ngươi nữa.”
Chu Ngưng Nguyệt cười sáng lạn giống như một đứa trẻ đang làm nũng.
Chu Tự cảm thấy mình như một người ngoài, sau đó hắn đứng dậy đi đến bên cạnh Thu Thiển, có lẽ nàng cũng có cảm giác này.
Nhưng mà Nguyệt tỷ không bị lạc đường thì đúng là chuyện lạ.
Một lát sau.
“Ngươi làm công cho đạo tu?”
Trên bàn cơm, Chu Nhiên nhìn Chu Tự, nhíu mày.
Cứ như Chu Tự làm hắn rất mất mặt.
“Cha, cái đó gọi là thâm nhập vào lòng địch, đạo tu ở đó còn phải trả tiền cho ta, mà họ còn không biết mình đang nuôi địch nữa.”
Chu Tự giành giải thích.
“Biết lâu rồi.”
Tô Thi cúi đầu thì thầm.
Chu Tự lườm nàng một cái, cảm thấy tam lão bản vướng víu quá.
Tô Thi cúi đầu thấp hơn nữa, nàng không thể nào quên được sự đáng sợ của Thánh Tử Ma Đạo.
“Đạo tu thì sao? Rộng lượng hơn ma tu của ngươi nhiều.”
Tô Trần nhìn Chu Nhiên rồi nói.
Dường như có địch ý.
Tô Trần, đạo tu, cha của Tô Thi, là đệ đệ của cha hắn, nhưng hai người thất lạc từ nhỏ, một người vào đạo tu, một người vào ma tu.
Có tranh chấp vài việc nên quan hệ không được tốt cho lắm, dù có là huynh đệ.
Chu Tự thầm nghĩ, sau đó nhìn về người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh, Liễu Bắc Uyển, trông thì giống như tỷ tỷ của Tô Thi nhưng thật ra là mẹ, thê tử của Tô Trần, mà hai nhà còn có thể lui tới như người thân hoàn toàn là vì nàng và mẹ của hắn là tỷ muội, tỷ muội ruột.
Cho nên ca ca cưới tỷ tỷ, đệ đệ cưới muội muội.
“Chẳng trách Tô Thi gọi mẹ là thẩm thẩm, rồi lại gọi là đại di, vòng tròn loạn thật sự.”
Trong một khoảnh khắc, Chu Tự cũng không biết mình nên cảm thấy thế nào.
Cho nên tính đi tính lại, tam lão bản là đường muội của hắn?
Cũng không thể là đường tỷ được.
“Đây là Thu Thiển à?”
Liễu Bắc Uyển nhìn Thu Thiển, hỏi.
“Tiền bối.”
Thu Thiển lập tức cúi đầu chào.
Tô Thi khi còn bé từng bị nàng đánh, chắc chắn đối phương cũng biết.
Cho nên nàng hơi lo lắng.
“Rất xinh đẹp, rất ngoan ngoãn, đúng không?”
Liễu Nam Tư bên cạnh cười hỏi.
Càng nhìn, nàng càng hài lòng về Thu Thiển.
“Mẹ, ta cũng ngoan mà.”
Chu Ngưng Nguyệt đang ăn cơm vội vàng giơ tay lên.
“Đúng, Tiểu Nguyệt ngoan nhất.”
Liễu Nam Tư ra vẻ cưng chiều.
“Cha với nhị thúc không ăn hả?”
Chu Ngưng Nguyệt hỏi Chu Nhiên và Tô Trần bên cạnh.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất