Chương 167: Trong Rừng Cây
Xung quanh nàng có những ngọn lửa chuyển động, ngay sau đó chúng bắt đầu bay về phía những bóng người kia một cách điên cuồng.
Rầm! Rầm!
Thuật pháp đánh trúng những bóng người kia, nhưng hoàn toàn không có bất cứ thay đổi gì.
Hoàn toàn không khiến bọn chúng bị thương và cũng không thể ngăn cản được bước tiến của bọn chúng.
Cho tới lúc bọn chúng tới gần thì Thu Thiển mới nhìn rõ hình dạng của bọn chúng, mặt xanh nanh vàng, cơ thể như một bộ xương khô.
Không phải con người.
Lúc này thuật pháp lôi đình xuất hiện.
Trừ tà.
Lôi đình tàn phá bừa bãi, ập về phía những xác ướp này.
Ầm ầm!
Những xác ướp đang tuôn ra với tốc độ cao thật sự đã bị đẩy lùi lại một khoảng, nhưng không gây nhiều tổn hại.
Mà xung quanh đã có những xác ướp khác tới gần.
Thu Thiển vẫn tỉnh táo như cũ, hai tay nàng thi ấn, hồng lăng trào ra.
Ngay khi hồng lăng chuẩn bị đối đầu với những xác ướp này thì dường như tinh thần của nàng đã phải chịu một xung kích nào đó.
Phù!
Nàng đột ngột mở mắt ra trong căn phòng của mình.
Chiếc giường mềm mại êm ái và trần nhà phản chiếu những ánh đèn sáng từ bên ngoài.
Nàng vốn đã quen với bóng tối, nên bây giờ lại cảm giác như căn phòng rất sáng sủa.
Soạt!
Nàng từ từ đứng dậy, chau mày.
"Gặp ác mộng ư? Thế nhưng…"
Cảm giác vừa rồi vô cùng chân thật, hoàn toàn không giống như là mơ thấy ác mộng.
Sau khi kiểm tra khắp xung quanh thì nàng cũng không thấy có bất cứ điều gì khác thường.
Nàng ngồi một hồi lâu rồi mở cửa phòng đi ra ngoài, lúc tới phòng khách thì lại phát hiện ra Chu Tự vẫn còn đang học tập.
"Tại sao lại thâu đêm nữa vậy?"
Thu Thiển ngơ ngẩn hết cả mặt mày.
Chu Tự đang làm bài tập ngẩng đầu nhìn về phía Thu Thiển đang đi ra, vừa nhìn thì hắn lập tức thấy kinh ngạc. Nàng đang mặc một chiếc váy ngủ, tóc tai tán loạn, chiếc váy còn hơi nhăn nheo lộn xộn. Da thịt nàng dưới ánh đèn trắng như tuyết dưới ánh trăng.
"Thu tỷ, ngươi đẹp quá rồi đấy?"
Nghe thấy lời khen của Chu Tự, Thu Thiển kéo váy và xoắn lấy lọn tóc theo bản năng.
Khi đi ra nàng cũng cho rằng hẳn là Chu Tự đang tu luyện.
"Thu tỷ, có phải ngươi mơ thấy ác mộng hay không? Trông vẻ mặt ngươi hơi mỏi mệt."
Chu Tự đặt cây bút trong tay xuống và hỏi.
Hắn có thể nhận ra rằng Thu Thiển không giống với lúc bình thường.
Đương nhiên, hắn cũng đã tu luyện rồi, bị mất đi công lực một nghìn năm vì ma chủng. Hắn bàng hoàng phát hiện ra ma chủng tràn đầy năng lượng, theo tốc độ này thì chỉ cần một ngày một đêm là lại xuất hiện thêm một vòng nữa.
Sau một vòng thì đại khái là sẽ hao bớt một chút năng lượng.
Mà chu thiên linh khí đoàn cũng vừa mới bắt đầu vận chuyển, đang nhanh chóng hoàn thiện một chu thiên. Không đến mấy ngày nữa, tiến vào lục sắc là có thể thăng cấp ngay lập tức.
Khi tỉnh lại, hắn thấy thời gian vẫn còn sớm, bèn trực tiếp bắt tay vào học tập, dự định bắt đầu tu luyện trước khi Thu Thiển đi ra ngoài.
Chờ báo thức ngày mai.
Ai ngờ Thu Thiển đi ra sớm như vậy.
"Ừm."
Thu Thiển vuốt váy ngủ xong thì ngồi xuống bên cạnh Chu Tự:
"Gặp ác mộng, mơ thấy đột nhiên mình xuất hiện trong một rừng cây."
…
"Rừng cây?"
Chu Tự có chút ngạc nhiên.
Thu tỷ gặp ác mộng mà còn nhớ rõ ràng như thế, hắn tự nhiên muốn biết một chút.
Bình thường thì nằm mơ tỉnh lại rất dễ quên đi, dù lúc vừa tỉnh lại cảm giác nhớ rất rõ, nhưng thử hồi tưởng lại phát hiện đã quên mất.
Trước khi chưa tu hành hắn cũng không nhớ được, ngàn năm công lực không có tác dụng này.
Sau khi tu hành...dường như hắn chưa từng ngủ, vẫn liên tục tu luyện.
Trong lúc nhất thời hắn cảm cảm thấy thật thảm, chẳng qua nhìn hiệu ứng xuất hiện, hắn lại rất vui mừng.
Thời gian không phụ lòng người.
Thủy Thuật Pháp, Hỏa Cầu Thuật, Chưởng Tâm Lôi học trước đó đều là thuật pháp nhỏ.
Hiện tại hắn biết Kim Quang Thần Chú và Chiến Ý Vô Song.
Đều có hiệu ứng khá cao cấp.
Còn có cảm giác trình độ, tương lai có hi vọng.
Chỉ là không biết lúc nào mới có thể thăng cấp, khi đó hiệu ứng có lẽ sẽ cao siêu hơn.
"Chính là đột nhiên tỉnh lại, sau đó xuất hiện trong rừng cây, cánh rừng vô cùng yên tĩnh lại rất âm trầm, rồi lại thấy ánh trăng có màu trắng tinh. Sau đó ta tiến về trước, mặt đất xuất hiện biến hóa.”
Thu Thiển dựa vào ghế sô pha, như đang hồi tưởng lại.
“Có hoa bỉ ngạn, càng đi về trước thì hoa bỉ ngạn càng nhiều, khi ta rời khỏi cánh rừng thì thấy được mặt trăng đỏ và hoa bỉ ngạn đầy đất. Mà chính giữa hoa bỉ ngạn có rất nhiều thây khô, mặt xanh nanh vàng. Ta vừa xuất hiện bọn chúng liền bắt đầu công kích ta. Phản kích của ta không có hiệu quả gì, dùng sấm sét trừ tà mới hiệu quả. Chỉ có điều không cách nào tạo nên tổn thương rõ ràng, khi chúng sắp đến gần, ta dùng Hồng Lăng, sau đó thì tỉnh lại.”
"Thu tỷ, có lẽ chuyện này không phải là mộng.”
Chu Tự chau mày.
Nếu là lúc trước, hắn có thể cảm thấy cái này thật sự là ác mộng, thế nhưng Đại Địa Thần Khuyển có nói cho hắn tin tức tương tự cái này.
Đã tương tự thì không có khả năng là mộng.