Chương 168: Ác Mộng
“Ta có một người bạn lợi hại nói với ta, có lẽ Thanh Thành có thứ gì đó bò ra ngoài. Ta có tìm người đi thăm dò, thật sự phát hiện có thứ gì đó xuất hiện. Chính là thứ Thu tỷ nói, có hoa bỉ ngạn, có thây khô mặt xanh nanh vàng.”
Thấy Thu Thiển không hiểu hắn lập tức giải thích.
“Bạn?”
Thu Thiển nằm sấp trên bàn nghiêng đầu nhìn Chu Tự.
“Bạn nam.”
Chu Tự trả lời.
"Ồ ~"
Thu Thiển cười xấu xa, sau đó nói tiếp:
"Vậy ngày mai ta tìm Nguyệt tỷ đi thăm dò một chút."
“Thu tỷ, nếu ngươi gặp nguy hiểm, nhớ kỹ phải gọi ta.”
Chu Tự nhìn Thu Thiển đã nhắm mắt lại chân thành nói:
“Lúc gọi nhớ nói lớn tiếng một chút, nói nhỏ quá ta sợ không nghe được.”
"Được.”
Thu Thiển đáp một tiếng, có điều giọng nói hơi lười biếng, như muốn ngủ thiếp đi.
Không lâu sau, Chu Tự nghe thấy tiếng thở đều của Thu tỷ.
Đúng là ngủ thiếp đi.
“Ngủ ngay bên cạnh ta? Có phải Thu tỷ cảm thấy ta là chính nhân quân tử không?”
Chu Tự thầm nghĩ.
Đối với cô gái khác thì không nói, không có gì hay để để ý.
Thế nhưng với vợ chưa cưới, chính nhân quân tử gì đó hắn đều là giả vờ thôi.
Hắn độc thân nhiều năm như vậy, không phải vì hắn không có hứng thú với phái nữ, mà là bận rộn lo cho sự nghiệp.
Đột nhiên có một người vợ chưa cưới, ít nhiều cũng xuất hiện ý nghĩ trước kia chưa từng có.
‘Thanh kiếm’ sắc bén này, cũng sẽ có một ngày rời khỏi vỏ.
Cuối cùng Chu Tự nhấc bút lên bắt đầu luyện tập, tiếp tục nhìn sẽ ảnh hưởng đến việc trở nên mạnh mẽ của hắn.
Đương nhiên, hắn cũng chú ý đến trạng thái của Thu Thiển, xem thử nàng có gặp ác mộng hay không.
Hồi lâu sau, Chu Tự phát hiện Thu Thiển ngủ rất say.
Sau khi hoàn thành một giai đoạn luyện tập, hắn lại nhìn Thu Thiển một hồi.
“Cổ áo váy ngủ sao không làm lớn hơn một chút trời?”
Chu Tự thắc mắc trong lòng.
Lúc này hắn cũng nằm sấp trên bàn, định ngủ.
Cũng không phải là thật sự cần nghỉ ngơi, mà hắn muốn thử chút xem mình có nằm mơ hay không.
Nếu như có thể, hắn sẽ đi vào quét sạch thây khô một lần.
Như vậy thì Thu Thiển có nằm mơ chắc cũng không có vấn đề gì, có lẽ chuyện này có liên quan với nhau.
Có thể thấy Thu Thiển thì càng tốt.
Lúc sắp ngủ hắn đột nhiên có loại suy nghĩ này.
Thế này có tính là ngủ chung gối không?
Suy nghĩ thật ấu trĩ.
Sau đó hắn ngủ thiếp đi, chờ đến khi hắn nhớ lại, trời đã sáng choang.
Sự thật chứng minh, hắn không vào giấc mộng kia được, có lẽ là thiếu điều kiện kích hoạt.
“Chào buổi sáng, bây giờ là 7:26 sáng, dậy hơi trễ, có điều hôm nay thời tiết tốt, trời sáng.”
Giọng nói thân mật của Thu Thiển lại truyền đến lần nữa.
Mỗi ngày có người báo giờ như này, cũng là chuyện làm người ta vui vẻ.
Lúc này Thu Thiển đang ưu nhã ngồi trên sô pha, tóc tán loạn, mặc váy liền áo dài qua gối.
Thanh thuần, điềm tĩnh.
“Tối qua Thu tỷ còn gặp ác mộng không?”
Chu Tự hỏi.
Hắn không vào được, có hơi đáng tiếc.
Chẳng qua có thể đi vào từ vùng ngoại ô, có lẽ cũng giống nhau.
Đêm nay qua xem một chút.
“Không có, chỉ là cánh ta có chút tê, lúc ngươi ngủ say còn ghé trên cánh tay của ta.”
Thu Thiển xoa nhẹ cánh tay nói.
Chu Tự:
“???”
Chuyện này tuyệt đối không có khả năng, hắn không có cảm giác gì, cũng không nằm mơ.
Nói rõ là ghé vào đâu đi.
Nhưng lần này Thu Thiển không nhiều lời, cũng không nói lời đùa giỡn, cứ vậy mà bắt đầu đi đến phòng bếp:
“Ăn cơm, giờ hơi trễ rồi, không ăn thì đến trễ đó.”
Chu Tự bắt đầu rửa mặt, nửa đường kêu Nguyệt tỷ.
"Đã dậy rồi, à ~"
Chu Ngưng Nguyệt ngáp một cái rồi híp mắt bò lên cái ghế trên bàn ăn.
Sau đó ngẩng đầu a hai tiếng.
Trong miệng có nước ứa ra, hai tay cũng được nước trong rửa sạch, sau đó trên mặt cũng có nước ập vào.
“Đánh sạch răng rửa sạch mặt.”
Chu Ngưng Nguyệt ngồi chờ ăn.
Chu Tự thấy mà sững sờ.
Hắn cũng coi là thất phẩm nhỉ?
Nhưng cảm giác không được như Nguyệt tỷ, không khống chế được như nàng.
Đơn giản đưa nước vào miệng thì không có vấn đề gì lớn, nhưng Nguyệt tỷ là đang chà răng thật.
Dường như mỗi một giọt nước đều bị khống chế.
Thánh Nữ Ma Đạo kinh khủng như thế à.
Rửa mặt xong, Chu Tự thuận tiện ngồi trên bàn ăn, húp một hớp cháo Thu Thiển đã sớm múc ra:
“Nguyệt tỷ, hôm qua Vãn Thu tỷ gặp ác mộng, giấc mộng này dường như từng xuất hiện ở vùng ngoại ô.”
Nghe vậy Chu Ngưng Nguyệt nhìn về phía Thu Thiển:
"Mộng gì?”
Sau đó Thu Thiển nói đơn giản một chút:
“Đại khái là như vậy.”
"Mặt trăng đỏ, hoa bỉ ngạn, còn có thây khô, thấy thế nào cũng không bình thường. Ta giúp ngươi điều tra một chút, nếu thật sự xuất hiện ở vùng ngoại ô chúng ta sẽ vào xem xem. Mấy ngày này ngươi ngủ bên cạnh Chu Tự đi, thấy ác mộng thì gọi hắn là được rồi.”
Chu Ngưng Nguyệt nói xong cũng tiếp tục ăn cơm.
Như đã xử xong mọi chuyện.