Chương 171: Không Giúp Gì Được
Nếu quả thật là Thánh Tử Ma Đạo, lần trước họ thảo luận về Thánh Tử Ma Đạo trước mặt hắn, có phải trong lòng đối phương đang cười mỉa chăng?
“Vậy nếu thật thì sao?”
Minh Nam Sở hỏi.
Hắn ta còn là cái loại mượn Thánh Tử Ma Đạo một ngàn chưa trả kìa.
Cần phải đợi tháng sau.
"Khỏi phải nói, xem như không biết đi.”
Hàn Tô lại đẩy kính lần nữa.
Nếu là thật, tâm lý hơi không chịu nổi.
Minh Nam Sở cúi đầu tiếp tục cày phó bản, chỉ có như vậy mới có thể làm tim hắn ta bình tĩnh lại.
Sau đó họ đã quên mất chuyện ngày hôm nay.
Chẳng qua họ vốn muốn tiếp cận Thánh Tử Ma Đạo, lần này cũng có cơ hội tốt rồi.
Nhưng không vội vàng được.
Chậm chút đã, dục tốc bất đạt.
...
Lúc năm giờ rưỡi Tô Thi đến thay ca.
“Ta tan ca rồi."
Quét thẻ, Chu Tự tạm biệt Tô Thi, sau đó rời khỏi thư viện.
Hôm nay là một ngày rất bình yên, hắn đọc sách cả một ngày.
Hiện tại rốt cuộc cũng tích đầy ngàn năm công lực.
Đi vùng ngoại ô đi.
Trên đường xem thử cuốn “Hoang Cổ Kinh Thế Thư”, để xem xem quyển sách này mang đến hiệu quả gì.
Hắn chỉ có thể xem một phần phía trước, phần sau có một số chữ hắn không biết.
Không biết một chữ thì không có cách nào rõ ý được.
Sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến ngàn năm công lực.
Nhưng mới rời khỏi thư viện không lâu, điện thoại hắn lại vang lên.
Là Lý Lạc Thư gửi tin tức đến.
“Đại ca ta đã tra xét qua, đại khái đã có đáp án.”
Lý Lạc Thư gửi xong rồi lại gửi đến một tin nhắn khá dài:
“Từ hoàn cảnh bắt đầu xuất hiện, cho thấy vật này vô cùng to lớn, không có khả năng ở dưới đất lắm. Nương theo ánh trăng của rừng cây, xem ra thì, hẳn là thứ gì đó ở khu vực đặc thù nơi biên giới. Chẳng qua trùng hợp hiện lên ở Thanh Thành, còn hoa bỉ ngạn và thây khô cơ bản là đại biểu cho nơi chết chóc. Dù có người nói bên kia là nơi luân hồi, thì cũng là lời có độ đáng tin nhất định. Chẳng qua chuyện này không có khả năng lắm, nếu quả thật là vậy Thanh Thành có lẽ đã không còn. Mùi hương lạ trong đó chắc là của một loại trái cây không giống bình thường. Căn cứ những gì ta tra được trong sách cổ, đáp án có lẽ là, đại ca từng nghe qua Tiên Phật Thần chưa? Nếu như ta đoán không sai, nơi này có liên quan đến những vật cổ xưa này. Mà khả năng lớn nhất là... Thần Minh. Căn cứ theo ghi chép, một số Thần Minh vì ăn phải quả nào đó, tạo nên hoàn cảnh nào đó rồi tiến hành bồi dưỡng. Giờ ngẫm lại thì đúng là quả ở thời kỳ chín muồi.”
Xem đến đây, trong long Chu Tự có tính toán.
Hắn khá tin tưởng lời suy đoán của Thần Minh, vì Thu tỷ là Thần Minh Chi Nữ, cho nên có thể cộng minh với chỗ đó.
Từ đó tiến vào mảnh rừng kia.
Mà hắn ngủ như thế nào cũng không thể tiến vào, vì trên người hắn không có đồ vật gì liên quan đến Thần Minh.
“Cái này sẽ rất nguy hiểm sao?”
Chu Tự hỏi.
"Khó nói lắm, Thần Minh đối với chúng ta mà nói đó là truyền thuyết, thứ truyền thuyết lưu lại thì không rõ được. Chẳng qua tạm thời không có nguy hiểm gì lớn, nhưng nếu đồng nhất với môi trường thì có chút hạn chế. Đồ vật bên trong không ra được nhưng chúng ta có thể đi vào. Có điều sinh linh đi vào sẽ biến mất theo, nói rõ ra là nếu chân đạp lên đất Thanh Thành thì sẽ không vào được. Đại ca muốn đi vào tốt nhất là mang theo một người có Kim Quang Thần Chú. Khi nơi đó sắp biết mất thì có thể phá tà rồi ở lại. Chẳng qua không thể đi vào quá sâu, bằng không thì Kim Quang Thần Chú bình thường cũng vô hiệu hóa. Đại ca muốn đi vào sao?”
Lý Lạc Thư hỏi.
“Định vào xem xem, nhưng không nhất định có thể gặp được.”
Chu Tự trả lời.
Chuyện này cần vận khí, không phải hắn muốn đi là có thể đi.
Vừa mới gửi tin nhắn, hắn nhận được một bức tranh, cùng loại với trận pháp, nhưng không phức tạp như trận pháp:
“Đây là Triệu Hoán Đồ ta mô phỏng, thử triệu hoán các từng thấy trước đó sẽ có thể kết nối với biên giới. Nếu ta xuống núi được thì ta cũng có thể vào chung với đại ca rồi. Ta học qua đủ loại kỹ năng, vẫn có thể dùng chút công phu tay chân.”
“Ngươi vẫn cứ ở nhà xem mắt đi.”
Chu Tự lập tức từ chối.
Trở lại không phải là đoạt quái sao?
Chẳng qua Lý Lạc Thư dường như cái gì cũng biết, không quá đơn giản.
Quả nhiên, có thể chọc giận bạn gái, đều không phải người bình thường gì.
Loại bạn gái này, hắn ta cũng muốn.
Nói đến xem mắt, Lý Lạc Thư cũng có chút sầu bi:
"Ta cảm thấy điều kiện nhà gái quá tốt, không thích hợp với ta, xem mắt rất khó thành. Hiện tại xem mắt không thành, công việc cũng mất. Đại có có rảnh thì giúp ta xem thử có nơi nào thông báo tuyển dụng không. Không đi nhà máy điện.”
Chu Tự:
"..."
Tiếp đó hắn không để ý Lý Lạc Thư nữa, chuyện xem mắt hắn không giúp được gì.