Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 181: Quầy Hàng

Chương 181: Quầy Hàng


“Chu Tự, vùng ngoại ô đột ngột xuất hiện một rừng cây rất thần bí, hình như là cánh cổng gì đó, trông rất nguy hiểm. Ngươi có muốn vào thử không?”
Đó là tin nhắn của Minh Nam Sở.
“Đang bận đi làm.”
Chu Tự trả lời.
Người bên kia:
“…”
Chu Tự đang đi làm thật, không lo kiếm tiền mà chạy đi thám hiểm à?
Hắn không có thói quen như thế, dù có dọn quái cũng không vội vàng đến vậy.
Phải xử lý cho tốt cuộc sống bình thường đã, giống như lúc trước đi học ấy, xưa nay hắn không xem dọn quái như một cái cớ để trốn học.
Dù có là vì nước vì dân thì cũng phải học cho giỏi trước đã.
Không gấp đến thế.
Khu rừng đó rất kỳ lạ, nhưng vẫn không thể làm gì được Thu Thiển.
Cho nên có thể tiếp tục đi làm kiếm tiền.
“Có thể xin nghỉ.”
Minh Nam Sở trả lời.
“Có lương không?”
Chu Tự hỏi.
Nếu xin nghỉ mà vẫn có lương thì khác hẳn.
Có nghĩa là đi công tác.
Đều là làm việc cả thôi, làm ở trong hay ngoài thành phố cũng được hết, hắn không có ý kiến gì cả.
“Có.”
Minh Nam Sở trả lời, rất nhanh sau đó còn bổ sung:
“Nhưng mà phải nói trước một chuyện quan trọng, nơi này rất kỳ lạ, có thể sẽ rất nguy hiểm, nếu ngươi tự tin thì có thể thử một lần, không thì cứ tiếp tục đi làm đi. Dù ta bây giờ đã thành Đấu Giả Thất Phẩm thì cũng không dám tùy tiện vào rừng, ngươi có hiểu mức độ nguy hiểm của nó không?”
“Hiểu, dù có chuyện cũng không tính là tai nạn lao động.”
Chu Tự trả lời.
Minh Nam Sở dặn dò thêm vài câu rồi thôi.
Chu Tự rời quầy, lấy sách đã xếp lên giá xuống trả về kho.
Làm xong, hắn vào phòng làm việc ngay sát vách.
Đó là một căn phòng làm việc nhỏ nhưng đầy đủ các loại thiết bị.
Có khu nghỉ ngơi, khu ăn uống, còn tốt hơn căn phòng nghỉ của họ, hắn cứ có cảm giác tất cả không gian của ba người chủ đều dùng để lắp đặt thiết bị tập thể dục.
Phòng làm việc không nhỏ, lúc này bên trong đang có ba người.
Trình tỷ dọn vệ sinh, Từ Từ mua hàng, Âm Túc làm tài vụ.
Cộc…cộc!
Tiếng gõ cửa vang lên, ba người nhìn về phía cửa ra vào.
“Chu Tự? Có gì không?”
Trình tỷ hỏi.
Trình tỷ cũng có bàn làm việc, mà hình như còn lớn hơn của những người khác nữa, Chu Tự đứng ở cửa hơi ngạc nhiên nhưng cũng không rảnh nghĩ nhiều:
“Là thế này, chúng ta phải ra ngoài một chuyến, quầy hàng ở ngoài không có ai trông, các ngươi có ai rảnh không?”
Âm Túc giơ tay lí nhí trả lời:
“Ta, ta rảnh, có thể trông chừng giúp các ngươi một lúc.”
Tính cách của Âm Túc hơi ngượng ngùng, cũng không to gan, cho nên khi nói chuyện cũng không nói lớn tiếng.
Cảm ơn một tiếng, Chu Tự nhìn sang Từ Từ:
“Từ đại ca có rảnh không? Có vài quyển sách muốn đưa lên kệ, cũng hơi nặng nữa, con gái không lo được đâu.”
“Ừ, ta xử lý xong chuyện bên này thì rảnh.”
Từ Từ gật đầu.
“Vậy nhờ hai người.”
Nói xong là hắn đi ngay, quẹt thẻ tan làm rồi ra khỏi thư viện.
Hình như mình vừa làm một chuyện tốt.
Hắn thấy rất rõ cây tình yêu ở sát vách.
“Nhưng mà không thể làm thế này thường xuyên được, nếu không thì ta dễ thất nghiệp lắm.”
Có những lúc rời khỏi vị trí quá thường xuyên sẽ khiến họ phát hiện ra rằng dù có hay không có hắn thì cũng không có gì khác biệt.
Thế thì đừng nói đến tăng lương, mất việc là chuyện bình thường.
Vừa đi khỏi thư viện không bao lâu, hắn đã nhận được tin từ Đại Địa Thần Khuyển.
“Gia, có người triệu hồi khu rừng đó, còn có những người khác động tay động chân để cố định nó. Bây giờ hình như có vài người đi vào rồi. Gia, cần ta làm gì đó không?”
Chu Tự đọc tin này, trả lời:
“Chờ ta, chúng ta cùng đi vào.”
Hắn cũng không quan tâm ai động tay động chân, có thể là Nguyệt tỷ và Thu tỷ.
Sau đó hắn đi chợ bán thức ăn mua một cái đầu heo.
Không rẻ chút nào.
Cuối cùng vẫn cắn răng mua.
Cửa vào đã cố định thì hắn cũng dễ vào thành tra xét, Boss dã quái tối hôm qua cứ kêu gào cũng nên bị diệt rồi.


Ngoại ô, Chu Ngưng Nguyệt nhíu mày.
“Có gì đó không ổn.”
Lúc này, trước mặt nàng là một rừng cây, trong rừng tản ra một hơi thở lạnh lẽo, không có mùi hương lạ nhưng lại có ánh trăng.
Dường như trong đó không chia ngày đêm, chỉ có ánh trăng treo trên trời.
“Đúng là cánh rừng này, ta có thể cảm nhận được, không hiểu sao mà đứng ở đây cũng có cảm giác bị kêu gọi.”
Thu Thiển nhìn vào rừng cây, không hiểu nổi cảm giác trong lòng.
Như có một thứ gì đó muốn gọi nàng vào trong.
“Không phải cái này.”
Chu Ngưng Nguyệt chạm nhẹ vào một gốc cây bên cạnh, sau đó có một vệt sáng xuất hiện như đang duy trì không gian xung quanh:
“Thấy gì không? Có người đã củng cố nơi này từ trước rồi, chúng ta mà triệu hồi thì chẳng khác nào để lối vào này cố định lại, mà cụ thể cố định được bao lâu lại không nắm chắc được. Để người khác nắm quyền chủ động là rất nguy hiểm. Ta phải đoạt lại, chờ ta một lát.”
Nàng là người mạnh nhất trong Hạ Tam Phẩm, chỉ là một cái trận pháp mà thôi.
Mà bên kia, Hầu Trầm cũng hơi bất ngờ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất