Chương 187: Không Có Áp Lực Tâm Lý
Máu cùng thịt lẫn lộn, làm Hầu Trầm chấn động, không phải hắn chưa từng thấy cảnh này, mà là tương phản quá lớn.
"Vừa nãy không phải người này còn nói ta tàn nhẫn sao? Từ bi của hắn đâu?"
Hầu Trầm kinh hãi.
Một kích giết chết một dã quái đối với Chu Tự là chuyện quá bình thường, sau đó hắn tiếp tục vung Phá Thiên Chiến Kích, sát ý trên chiến kích bộc phát.
Hàng Yêu Tuyệt Ảnh, tăng nhanh tốc độ tiến lên phía trước, một bước giết một con, mười bước vào giữa đám người.
Bá khí tung hoành, chiến kích quét một vòng, một kích là yêu thú bị diệt, thây khô ngã như ngả rạ.
Uỳnh…Ầm!
Chu Tự tăng nhanh tốc độ di chuyển, thân ảnh của hắn hiện ra bốn phía, tất cả chỗ yêu thú, thây khô bị diệt hết.
Uỳnh…uỳnh…uỳnh!
Chỉ mười mấy hai mươi giây, mũi kích của Chu Tự xiên vào cái thây khô cuối cùng nhìn thẳng người đi đêm trước mắt.
Biến hóa bất thình lình khiến người đi đêm có chút kinh ngạc, hắn đã chuẩn bị, nhưng đối phương càn quét quá nhanh, nhanh đến mức hắn chuẩn bị không kịp.
Không thể nào, tại sao Đấu Giả thất phẩm lại cường đại như vậy?
Nhưng cái này không cho phép hắn nghĩ nhiều đến vậy, đối phương động thủ rồi.
"Đến lượt ngươi."
Chu Tự vung chiến kích muốn đánh chết đối phương.
"Chờ đã, ta có thể thần phục, có thể bán mạng cho ngươi, nơi này ta có ưu…"
Uỳnh!
Chiến kích nện xuống, xác người đi đêm vỡ nát.
Chu Tự thu kích lại cảm giác bức bối:
"Cầu xin tha thứ sẽ gia tăng gánh nặng tâm lý của ta."
Đã động thủ rồi, đừng có giữa đường lại đổi ý, làm thì làm đến nơi đến chốn, tốt cho cả hai bên.
Lại không có áp lực tâm lý gì.
Xoẹt!
Sau khi thu kích lại, Chu Tự quay sang nhìn Hầu Trầm một cái.
Đột nhiên ngoái lại nhìn, khiến cho Hầu Trầm giật mình lùi về sau một bước.
"Cách thức này của ngươi quá tàn nhẫn, lần sau nếu có thể, thì nên một chiêu đánh chết yêu thú."
Chu Tự nói.
"Ha."
Trán Hầu Trầm chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, hắn cười trừ:
"Do tại hạ đột nhiên thấy căm ghét, đa tạ đạo hữu nhắc nhở, lần sau sẽ không tàn nhẫn giống vậy nữa."
Hóa ra...Đây chính là từ bi của hắn sao?
Đột nhiên hắn cảm thấy người này quá khủng bố, mà lại là Đấu Giả thất phẩm, bằng sức một người ít ai có thể diệt sách yêu thú cùng thây khô như vậy.
Thất phẩm như thế nào mà lại có sức chiến đấu cỡ này?
Sức mạnh màu đỏ sậm, Phương Thiên Kích cũng đỏ sẫm, sát ý vô cùng kinh khủng.
Lại còn tàn nhẫn.
Hầu Trầm đột nhiên nhớ ra, đỏ sậm đại diện cho…
Phá Thiên Ma Thể cao nhất.
Ma Đạo Thánh Tử, tu Phá Thiên Ma Thể, trấn áp đồng trang, giết người như ngóe, ngạo nghễ kênh kiệu.
Tự nhiên Hầu Trầm cảm giác tất thảy đều khớp với người trước mắt này.
Vậy là người mà hắn vừa mới cho là ngựa non, thật ra lại là con trai của chuyên gia Ma Đạo, Thánh Tử Ma Đạo?
Lại còn là Phá Thiên Ma Thể màu đỏ sậm, đây thật sự là thứ một Đấu Giả thất phẩm có thể có sao?
Màu nguyên bản của Phá Thiên Ma Thể chính là màu đỏ sậm, nhưng mà phải tu luyện đến cảnh giới cao nhất mới có được.
Vô số năm qua, dường như chỉ có một người duy nhất làm được.
Hiện tại lại nhảy ra một người, còn là thất phẩm đỏ sậm.
"Lời đồn quả nhiên là thật, loại người này có thể bị kéo thần đàn xuống sao?"
Hầu Trầm đột nhiên cảm thấy lúc trước mình thật ngu xuẩn, phía sau cái dáng vẻ nhìn như rất tùy tiện của đối phương lại là vô vàn chuyện tàn nhẫn.
Thật sự sau một khắc đã bị đối phương một đòn giết chết, đều là chuyện thường tình.
Đột nhiên hắn có chút hối hận vì đã chọn đi cùng người này.
"Gia, ta đem họ đi chôn."
Đại Địa Thần Khuyển lập tức kêu lên.
Sau đó nó bới mấy cái trên mặt đất, móng vuốt vừa chạm vào, mặt đất bắn tung lên.
Tất cả những thây khô, yêu thú, người đi đêm kia đều bị đại địa kéo vào trong lòng đất.
Cuối cùng lấp lại.
"Đại, Đại Địa Thần Khuyển?"
Thấy đối phương dùng sức mạnh của đại địa, Hầu Trầm đột nhiên hiểu rõ.
Lần này hắn xác định, người "nhân từ" trước mắt này chính là Thánh Tử Ma Đạo.
Làm gì có cái gì người Thập Nhị Minh Linh Môn.
Hắn bắt đầu lo lắng, sợ rước lấy mầm tai vạ gì, như vậy phải thế nào mới làm cho Thánh Tử Ma Đạo không ra tay với hắn?
Rời đi?
Nhỡ đâu đối phương cảm thấy mình xem thường hắn thì sao?
Người tu Phá Thiên Ma Thể, tư duy đều hơi méo mó.
Rõ ràng Thánh Tử Ma Đạo cũng vậy.
Vậy là không thể tùy tiện rời đi, vậy phải làm sao?
Phải thể hiện bản thân mình hữu dụng, nhưng lại không thể vô cùng hữu dụng, chí ít cũng không thể sánh với Thánh Tử này, vậy mới là an toàn nhất.
Khiêm tốn, dễ được tha thứ.
"Ngươi muốn tiếp tục đi vào trong không?"
Giọng nói của Chu Tự truyền tới.
"Đương nhiên."
Hầu Trầm không dám từ chối, hắn cười cười tiếp lời:
"Thực lực đạo hữu thật sự là cao minh, thực lực của ta quá bình thường, nhưng khả năng thăm dò cũng không tệ. Thấy chỗ nào kỳ quái hoặc là thứ gì lạ, đều có thể giúp đạo hữu xem xét một phen. Hi vọng đạo hữu chớ ghét bỏ."
Chu Tự nhìn đối phương, cảm giác như vậy cũng tốt.
Có một người hiểu chuyện sẽ tiện hơn rất nhiều.