Chương 188: Bắt Được Các Ngươi Rồi
"Tới cửa rồi."
Chu Ngưng Nguyệt đứng ở cửa thành nhìn lại phía sau nói:
"Phía sau hình như còn rất nhiều người, những thây khô kia giao cho họ đi."
Lúc này sau lưng Chu Ngưng Nguyệt có lượng lớn thây khô bị vây trong trận pháp, là mê trận.
Họ căn bản không ra nổi trận pháp.
Đối phó với những thứ không có linh trí như này, với Chu Ngưng Nguyệt , dễ như trở bàn tay.
Chẳng có chút tính thử thác nào, đến nhiều đến mầy cũng vậy.
Không cần nàng phải mang bao tay gấu.
"Lúc đi vào, Nguyệt tỷ phải cẩn thận một chút, sau cánh cửa có mấy tiểu quỷ rất dọa người."
Thu Thiển nhìn chằm chằm cánh cửa khép hờ, nói.
Lúc này cánh cửa vẫn là chỉ để một khe hẹp, giống hệt với hôm qua.
Không biết là do mộng cảnh không ảnh hưởng đến, hay là bị tiểu quỷ kia đóng lại.
"Ừ, vậy ngươi mở cửa đi."
Chu Ngưng Nguyệt lấy táo ra ăn, lúc cắn xuống đột nhiên nghĩ đến điều gì:
"Đúng rồi, cái này ngươi cầm đi, thân phận của ngươi đặc thù, nơi này lại có liên quan tới Thần Minh, nếu như nơi này thật sự là nơi ở của Thần Minh, có thể ngươi sẽ bị bắt đi. Cái này có thể giúp ta đưa viện binh tìm được ngươi."
Nói rồi, Chu Ngưng Nguyệt bèn lấy ra một viên đá vụn bảy màu.
"Đây là cái gì?"
Thu Thiển cầm viên đá tò mò hỏi.
"Không biết, cha ta cho ta, bảo cứ mang theo là được, có lúc cần dùng."
Chu Ngưng Nguyệt nhún vai.
Đồ cha tặng, chắc chắn là dùng để giữ mạng.
"Sau khi đi vào, có thể sẽ xuất hiện dị biến, phải chuẩn bị thật kỹ."
Chu Ngưng Nguyệt nói.
"Ừ."
Thu Thiển gật đầu.
Cái này đương nhiên nàng hiểu, những người khác đi vào có lẽ sẽ không sao, nhưng nàng là người được triệu hoán, có người muốn gặp nàng.
Có thể ngoài thành đối phương sẽ không làm gì được, nhưng trong thành thì không nói trước được.
Thu Thiển cầm cục gạch, đẩy cửa ra.
Kẹt kẹt!
Cánh cửa bị đẩy ra, vang lên tiếng kem két.
Cửa mở ra một mức nhất định, một gương mặt người chết đột nhiên thò ra.
Lần này Thu Thiển không chần chừ, một cục gạch bay vụt lên.
Rầm!
Cục gạch đập ngã đối phương trên mặt đất, sau đó nàng tiến lên một bước, nắm lấy tóc tiểu quỷ, ấn lên mặt đất.
Rầm!
Rầm!
"A…a…a!"
Tiểu quỷ kia kêu lên thảm thiết.
Đập mấy lần, Thu Thiển mới buông tay, nhìn nữ thi trên mặt đất.
Nhìn kỹ mới thấy là một nữ thi tuổi không lớn lắm, có vẻ tầm mười sáu mười bảy tuổi.
Nàng bò rạp trên mặt đất tới một góc khuất cạnh cửa, ngồi co ro trong góc, cất tiếng rè rặt:
"Hoan, hoan nghênh ghé thăm, ta, ta là tín đồ quan môn ở đây."
Thu Thiển:
"…"
Chu Ngưng Nguyệt nhìn Thu Thiển một cái nói:
"Thần Nữ Ma Đạo, thật tàn nhẫn, nàng chỉ là một tiểu quỷ giữ cửa, thấy ngươi đến chỉ muốn chào mừng một tiếng, ngươi lại đánh nàng tới tấp."
"Nguyệt tỷ, ngày mai ăn gạo nấu nước sôi."
Thu Thiển thu lại cục gạch bình tĩnh lên tiếng.
Chu Ngưng Nguyệt:
"…"
Sau đó Thu Thiển nhìn về phía tín đồ quan môn ở trong góc hỏi:
"Này, ngươi có linh trí?"
Nghe bị hỏi, tín đồ quan môn mới len lén liếc Thu Thiển và Nguyệt tỷ một chút, sau đó sợ sệt quay đầu, ngồi xổm ở đó không nói gì.
"Đi vào bên trong xem xem đi."
Chu Ngưng Nguyệt cầm một quả nho bị sứt ở vỏ đặt bên cạnh tín đồ quan môn nói:
"Cho ngươi này, nhớ đừng lãng phí."
Sau đó Thu Thiển cùng Chu Ngưng Nguyệt tiếp tục đi vào bên trong.
Hai người đi tới trước bức bích họa, đồ án ở nơi này không có chút biến hóa nào, thanh kiếm cũng vẫn khảm ở nơi đó.
Chu Ngưng Nguyệt nhìn bức bích hoạ, không có thu hoạch gì, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên cầm lấy chuôi kiếm, muốn nhổ ra.
Nhưng vừa định ra tay, đã cảm giác có một luồng sức mạnh đẩy nàng ra, dường như muốn tấn công.
Nàng không thể không buông tay ra trở lại mặt đất.
"Xem ra không phải kiếm thường."
Chu Ngưng Nguyệt ngẩng đầu nhìn kiếm nói.
Thu Thiển cũng nhẹ nhàng nhảy lên, cầm lấy thanh kiếm.
Nhưng mà nàng cảm nhận được sức mạnh còn lớn hơn Chu Ngưng Nguyệt.
Uỳnh!
Sức mạnh vô hình bộc phát, đánh Thu Thiển lui ra ngoài.
Thu Thiển rơi xuống đất, kinh ngạc nhìn thanh kiếm.
"Kiếm này đâm vào vị trí của Thần Minh, chắc chắn không đơn giản. Chúng ta không thể rút ra được, vào bên trong xem sao."
Nói rồi Chu Ngưng Nguyệt bắt đầu vòng qua bức bích hoạ, đi vào phía bên trong.
Chỉ là khi các nàng sắp rời khỏi bức bích hoạ, đột nhiên có hai cánh tay từ trong bích hoạ duỗi ra.
Cánh tay trắng bệch, mang theo sức mạnh giam cầm.
Chu Ngưng Nguyệt cùng Thu Thiển lập tức ra tay, nhưng thực lực của đối phương vô cùng quỷ dị, trong nháy mắt đã tóm được cánh tay của các nàng.
"Bắt được các ngươi rồi."
Tiếng nói lạnh lùng chói tai từ trong vách đá truyền ra.
"Nhớ đừng vứt đi."
Chu Ngưng Nguyệt kêu to.
Nàng nói đến vật vừa rồi, bảo Thu Thiển đừng làm mất.
Soạt!
Không đợi Thu Thiển đáp lại, hai người đã bị kéo vào trong vách đá, không còn tung tích.
Chỉ để lại mấy quả nho Chu Ngưng Nguyệt chưa kịp ăn.