Chương 193: Cứ Thô Bạo Như Thế Sao?
Chu Tự không hiểu, những năm qua hắn chưa từng thấy loài thực vật kỳ quái nào cả.
Hắn chỉ đánh một số dã quái mà thôi.
Giới tu chân quá phức tạp, cái gì cũng có.
Sau đó Chu Tự vòng qua bích họa rồi đi vào bên trong, họ đi tới một con đường, nơi này không có một bóng người. Mặt đất được phủ phẳng phiu sạch sẽ bởi gạch tráng men, phòng ốc sừng sững ngăn nắp.
Nhưng mọi thứ đều rất cổ kính, thậm chí có một số căn phòng đã bị thảm thực vật bao trùm.
Mà sau khi họ tiến vào khoảng mười giây thì có một tiếng động phát ra.
Rầm rầm!
Là tiếng cửa lớn được đóng lại, nhưng không phải là cửa thành mà là tiếng chuyển động của bích họa, nó đã trực tiếp chặt đứt đường lui của họ.
Sau đó thì bốn phía tường thành có bình chướng cao tới tận trời, giống như là ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
"Bị giam đánh ư?"
Chu Tự cũng có chút bất ngờ.
Trước đây hắn cũng từng gặp tình huống bị dã quái vây quanh, một số dã quái thiện chiến sẽ vây quanh hắn theo bản năng rồi đánh hội đồng hắn.
Vậy nên họ sắp bị đánh hội đồng ư?
Rầm!
Mặt đất nứt ra, có một số lớn xúc tu vươn lên khỏi mặt đất.
Là dây leo!
Đùng!
Đùng!
Rầm!
Mặt đất rắn chắc bị dây leo phá vỡ, tràn ngập hương vị hoang dã, như muốn nuốt chửng mọi thứ.
"Ta nhận ra ngươi, lần trước ngươi từng tới."
Lúc này, trên dây leo xuất hiện một gương mặt người, trên mặt cũng mang theo màu xanh biếc, ngũ quan cũng khá xinh xắn, giọng nói có chút chanh chua, nàng nhìn Chu Tự mà nói.
"Ngươi chính là con dã quái từng kêu gào với ta đó ư?"
Chu Tự ngẩng đầu lên rồi hỏi.
Boss dã quái lần này không tầm thường nhỉ.
Hắn chưa từng đối phó.
"Nếu đã tới thì cũng không cần đi nữa, ở lại đây..."
Ầm!
Mặt dây leo còn chưa nói xong thì Chu Tự đã nhảy tới trước mặt đối phương rồi huy động chiến kích.
Hắn chém sạch đống dây leo này trong chớp mắt.
Chu Tự đáp xuống đất, lúc này hắn thấy trên dây leo lại xuất hiện một gương mặt mới, nàng càng thêm dữ tợn:
"Ngươi thật độc ác, vậy mà lại muốn trực tiếp giết chết ta. Nhưng ta không chết được, các ngươi cũng đừng hòng trốn thoát."
Xung quanh có vô số dây leo bắt đầu lao về phía Chu Tự mà công kích hắn. Không chỉ hắn mà Hầu Trầm và Đại Địa Thần Khuyển phía sau đều nằm trong phạm vi công kích của chúng.
Ầm!
Rầm!
Bóng dáng Chu Tự chuyển động không ngừng, dây leo tại những nơi hắn đi qua đều vỡ vụn mà tan nát.
Nhưng chỉ trong một nhịp thở thì đối phương lại mọc dài ra, giống như là bất tử bất diệt vậy.
"Đạo hữu, đây là một gốc cây lớn, cần phải tìm được bản thể của nàng."
Hầu Trầm lên tiếng nhắc nhở Chu Tự.
"Vậy thì vừa đánh vừa tìm."
Chu Tự vừa nói vừa đánh thẳng vào trung tâm.
Hầu Trầm:
"..."
Cứ thô bạo như thế sao...?
Lúc Chu Ngưng Nguyệt bị bắt thì nàng không hề làm gì cả, chỉ im lặng chờ đối phương xuất hiện.
Rất nhanh sau đó nàng lại xuất hiện trên mặt đất, cũng đã thấy rõ tình hình xung quanh.
Một đám yêu thú và thây khô đứng đó, thực lực mạnh tới mức phi thường.
Cả đám đều là đấu giả thất phẩm đỉnh phong, thậm chí còn có một chút khí tức của lực lượng cao hơn hẳn đấu giả thất phẩm.
Chúng nhìn chằm chằm vào Chu Ngưng Nguyệt, cứ như là một giây sau sẽ nhào tới rồi nghiền nát nàng vậy.
Đây là sự thật, chúng đã trực tiếp nhào tới.
Nơi này là bên trong một tường vây khá kín, gần như là không thể trốn thoát, bởi vì trên không cũng có yêu thú lượn lờ.
Chu Ngưng Nguyệt đối mặt với mấy yêu thú kinh khủng này thì có chút sợ hãi:
"Các...các ngươi đừng tới đây mà..."
Đoàng…Rầm…Rầm!
Một lực lượng mạnh mẽ gào thét bên trong tường vây, bức tường lung lay, mặt đất cũng rung chuyển.
Gào…Gru!
Nhưng chỉ một chốc sau thì mọi thứ đã bình tĩnh lại, không có tiếng gào thét của yêu thú, cũng không có tiếng khò khè của thây khô mà chỉ còn một tiếng thở dài:
"Ai nha, đã nói là đừng tới đây rồi mà. Lần sau các ngươi nhớ học tiếng người đi, tốt xấu gì cũng nghe hiểu được một chút chứ."
Chu Ngưng Nguyệt giẫm lên một con dã thú đã bước một chân xuống mồ rồi nói với vẻ bất đắc dĩ.
Lúc này nàng đang mặc một bộ đồ con gấu nhỏ, tay còn đeo bao tay in hình gấu.
Nhìn vô cùng ung dung.
Mà tình cảnh xung quanh, là một lượng lớn yêu thú bị ghim đầu vào tường, nhấn đầu vào đất.
"Được rồi, đi tìm Thu Thiển thôi."
Chu Ngưng Nguyệt cất bao tay hình gấu vào rồi lấy nho ra mà bắt đầu ăn.
Nàng bước từng bước đi ra cái hẻm bên ngoài.
"Dường như mấy quả nho đã được rồi, chắc là đã có thể dùng được. Nhưng muốn thành lập trận pháp thì còn cần thêm chút thời gian, không biết bên Thu Thiển ra sao rồi?"
Chu Ngưng Nguyệt đứng trước ngã tư đường thì mới phát hiện ra mình không có bản đồ.
"Cứ đi thẳng thì chắn chắn đúng."
Chu Ngưng Nguyệt nghĩ như vậy rồi tiếp tục đi về phía trước, khi gặp được tường thì nàng sẽ để tay lên trên rồi vẽ một đường ngang.