Chương 202: Để Ta
Một người thì khá bình thường, một người thì uy thế, sát phạt quyết đoán. Thực sự là cùng một người ư? Chắc không phải tâm thần phân liệt chứ?
Nghe nói ma tu tu luyện Phá Thiên Ma Thể, tinh thần đều méo mó, xuất hiện tâm thần phân liệt cũng không phải không thể chấp nhận.
Người kinh hãi nhất vẫn là Hầu Trầm, hắn nhìn thấy Chu Tự sử dụng Phá Thiên Chiến Kích, nghĩ rằng đối phương dựa vào Phá Thiên Chiến Kích mới có thể dũng mãnh như thế. Sau đó đối phương sử dụng sức mạnh của thanh kiếm khiến hắn cảm thấy như thế đã là phi lý nhất rồi.
Nhưng...
Đúng lúc hắn tưởng rằng Thánh Tử Ma Đạo không còn thủ đoạn nào khác, thì lại xuất hiện một chưởng kinh thiên động địa. Có lẽ người khác cảm giác không đủ rõ ràng, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng, chưởng này đã đạt đến sức mạnh đỉnh phong bậc sáu. Cho dù là hắn cũng khó mà nói được có thể chịu đựng được chưởng này không.
Vẫn là vì thực lực của hắn thụt lùi, nếu tăng lên bậc sáu bình thường thì...không dám tưởng tượng. Nhưng nhìn thế nào cũng không phải là sức mạnh mà một người hạ tam phẩm có thể có, rốt cuộc là chuyện gì?
Rất nhanh hắn nghĩ tới câu nói của Đại Địa Thần Khuyển hỏi hắn có biết đến chưởng pháp từ trên trời giáng xuống không.
“Chưởng pháp từ trên trời giáng xuống mà đạo hữu vừa nói là?"
Hầu Trầm chột dạ hỏi.
“Ta từng hỏi rồi, nghe nói là Như Lai Thần Chưởng"
Đại Địa Thần Khuyển nói.
Sự cường mạnh của Gia đúng là không còn gì phải nghi ngờ. Một chưởng đánh nát tất cả là dĩ nhiên. Tác dụng của nó chính là quét dọn chiến trường.
Như Lai Thần Chưởng? Hầu Trầm khiếp sợ.
Hắn lặng lẽ ghi nhớ chưởng này, cũng cần nghĩ sẵn đối sách, chẳng may gặp phải cũng có cách phá giải.
Chu Tự đánh nát đối phương bằng một chưởng rồi chậm rãi đáp xuống mặt đất. Vừa nãy nghe thấy tiếng kêu thảm của đối phương, hắn đã thất trách, lần sau cố gắng không để dã quái kêu như thần nữa.
Hắn sử dụng chưởng này rất tốt, chỉ thiếu một tượng phật, nhưng cũng tạm rồi, lần sau sử dụng Như Lai Thần Chưởng phiên bản khác, có thể là loại như Vạn Phật Triều Tông.
Bão cát xung quanh tản đi, trên mặt đất xuất hiện một cái hố lớn, giữa hố có một cành cây khô héo. Lúc này có tiếng nói truyền ra từ cành khô:
“A, ha ha, không chết, ta đã nói mà, ngươi không đánh chết ta được.
Là tiếng nói của thụ nữ.
Điều này khiến Chu Tự có chút kinh ngạc, đánh vậy mà cũng không chết? Dùng hết cả công lực ngàn năm rồi mà còn có thể đùa giỡn.
Đó là BOSS, yêu quái cũng không có lực chiến đấu mạnh như thế.
Sau đó Chu Tự vung tay lên, Phá Thiên Chiến Kích tự động rời khỏi mặt đất bay vào trong tay hắn. Xem ra chỉ có thể dùng đặc hiệu, ít nhiều cũng có tác dụng.
Nhưng vừa định ra tay, đột nhiên có người tóm lấy vai của hắn, quay lại nhìn thì là Thu tỷ.
“Thu tỷ, ta không sao, ta vẫn đánh được"
Chu Tự nhìn Thu Thiển trên người đầy vết máu, cảm thấy vẫn nên để hắn ra tay thì tốt hơn. Dù sao hắn chỉ biết xử lý yêu thú, không biết trị thương.
Thu Thiển nhìn Chu Tự, chỉ nói hai chữ:
"De ta."
Nhưng...
Chu Tự đang định nói ngươi còn đang chảy máu, cuối cùng hắn không nói nữa, chỉ lùi sang một bên. Thu Thiển bước từng bước về phía thụ nữ. Nàng nắm con dao nhỏ trong tay rồi ngồi xuống trước nhánh cây.
“Đồ đàn bà thối, ngươi tưởng rằng có đàn ông thì giỏi lắm sao? Trước đây ta có tám tên, ngươi có tin ta gọi hết họ....A.
Phập...Phập!
Thu Thiển không ngừng đâm dao lên nhánh cây, tiếng kêu thảm thiết cũng vang lên theo đó.
“Đồ xấu xí nhà ngươi, a, đã xấu còn đáng ghét, a, ngươi"
“Đợi đã"
Lúc này Chu Tự không nhìn tiếp được nữa, kêu Thu Thiển ngừng lại.
Thu Thiển quay đầu nhìn Chu Tự phía sau, nghiêng đầu, ra vẻ không hiểu như đang hỏi có chuyện gì.
“Loài người, ngươi thích ta rồi hả? Nào, đá bay con đàn bà đáng ghét này đi, ta sẽ ở bên ngươi, ta rất ngoan đấy.
Thụ nữ lập tức kêu lên.
“Thu tỷ, ta cảm thấy nên bịt miệng nàng lại đi, nàng hơi lắm mồm.
Chu Tự tốt bụng nhắc nhở. Đối phương nói quá khó nghe, Thu tỷ xấu ở chỗ nào?
“Loài ngươi, ta chưa bao giờ thấy người nào đáng ghét như ngươi, ngươi lại....hu hu hu!"
Thu Thiển nghe theo Chu Tự, xé ống quần vốn đã bị rách nhét vào miệng của thụ nữ rồi đâm tiếp.
Đối phương còn bày dáng vẻ uy hiếp nàng, giống như lại nói: ta không tin ngươi dám đâm.
Ha, Thu Thiển cười lạnh lùng, để xem nàng có đâm không.
Một lát sau, cuối cùng nhánh cây nát bét chết thảm. Lúc nàng chết, một luồng sáng xuất hiện trong cái hố, đó hính là thụ nữ, nàng ngưng tụ ra ánh sáng cuối cùng, không vì gì khác, chỉ để có thể nói một câu.
“Ta thực sự chưa từng thấy người nào đáng ghét như các ngươi, chém giết ta thì thôi đi, còn không cho ta hét, đã dâm nát người còn giết cả trái tim.
Thụ nữ tức giận nói với Thu Thiển.
“Ngươi là cây, ngươi nói ngươi không có trái tim Thu Thiển đứng lên, cũng không thèm quan tâm.
1027 chữ