Chương 300: Trọng Lượng
thư lần trước ngươi cho Tô Thi thật sự có thể tăng khí thế lúc ra trận cho nàng à?"
"Phong Hàn Tô hỏi với vẻ tò mò.
"Có thể!"
Chu Tự trả lời chắc nịch.
Thứ đó không có vấn đề gì, chỉ cần trả giá lão bản giữ lời hứa thì tấm phù lục định vị kia chắc chắn có tác dụng.
Nhưng tình hình cụ thể ra sao hắn cũng rất tò mò.
Đến lúc đó có thể mở mang kiến thức một chút, cũng xem như không uổng công đi chuyến này, còn có thể xác định chất lượng trả giá của lão bản đó.
Nhắc tới mới nhớ, hôm nay chuyển phát nhanh sẽ tới.
Hàn Tô nghe được giọng điệu khẳng định của hắn mới thở phào một hơi.
Lại nói thêm về chuyện công việc, thuận tiện nói chuyện phiếm với Minh Nam Sở mấy câu. Chu Tự điểm danh cuối giờ làm rồi rời khỏi thư viện.
"Thánh Tử, Thánh Nữ Ma Đạo đều đi, chắc Tô Thi sẽ ổn nhỉ?"
Hàn Tô có chút không tự tin.
"Mọi chuyện bình thường thì lần này Tô Thị chắc chắn là muôn người chú ý, nhưng chú ý theo kiểu nào thì cũng chưa biết chắc được. Không ai biết đến cùng phong thư Chu Tự cho sẽ dẫn đến chuyện gì. Nhưng ngươi không thể trông chờ vào một người có lời đồn là khát máu, giết người như ngóe, tính tình hay thay đổi lại làm việc đáng tin cậy được.
Minh Nam Sở dừng lại một chút rồi bổ sung:
"Nhưng không thể phủ nhận là hắn làm việc rất ưu tú"
"Tới bây giờ Tô Thị vẫn nghi ngờ rằng người nàng gặp và người nàng nghe kể là hai người khác nhau. Một người thân thiện hiền lành, một người lại vô cùng tàn nhẫn Hàn Tô thở dài rồi nói:
"Hi vọng là lần này sẽ không quá mất mặt"
Minh Nam Sở bỏ chân xuống, hắn nhìn Hàn Tô rồi nói:
"Nếu như không ổn thì ngươi cứ bỏ kính xuống, rồi thả tóc ra là được, có thể hóa giải cho Tô Thị một chút.
Hàn Tô đẩy kính lên rồi lắc đầu nói:
"Không có tác dụng gì đâu. Tô Thi có nói một câu rất đúng, chính là sắc đẹp của nàng có thể vượt qua đa số người, mặc dù những cái khác nàng đều là gà mờ. Nhưng nàng vẫn có một ưu điểm mà người khác khó có được, đó chính là nàng không thể nào vượt qua được bất cứ ưu điểm nào của người khác.
Minh Nam Sở:
"..."
Cũng đúng, một người làm trong thư viện như Chu Tự vẫn có thể hơn Tô Thị về mọi mặt.
Sáu giờ chiều.
Vùng ngoại ô Thanh Thành, Chu Tự đang đứng trước rừng cây, chờ đợi Đông Húc Thiên Hạ Nhất Kiếm tông.
Một lát sau, Đông Húc nhìn thoáng qua Chu Tự với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Hắn bí mật quan sát vật phẩm mà mình mang tới, nghĩ thầm có khi nào lại là thứ gì đó khó lường hay không.
Sau khi để lộ bí thuật phù văn thì Chu Tự đạt được hai cái hộp. Một hộp đựng điểm tâm, hộp còn lại đựng phù lục, Bách Kị phù lục và Thủ Noãn phù lục.
Bách Vô Cấm Kỵ thì hắn có biết một chút, còn Thủ Noãn thì Nguyệt tỷ không giới thiệu nên không được biết.
"Không cần kiểm tra hàng đâu nhỉ?"
Đông Húc hỏi một cách cẩn thận.
Bây giờ hắn có chút sợ hãi đối phương kiểm hàng, chỉ cần không kiểm hàng thì đều là đồ bình thường.
Một khi kiểm hàng, Đông Húc sẽ có một cảm giác như vừa sống sót qua tai nạn.
"Ừ, không phải là thứ gì quan trọng, cũng không có gì chờ đợi, không cần kiểm tra"
Chu Tự gật đầu.
"Được, cáo từ."
Đông Húc ôm quyền rồi nói, có vẻ tâm trạng của hắn đang rất tốt.
"Thật khó hiểu"
Chu Tự lắc đầu.
Nhưng dịch vụ chuyển phát nhanh này cũng không tệ, sau này có cần đòi ông ba cái gì cũng có thể trực tiếp để bọn hắn gửi tới.
Ví dụ như gửi đạo văn về. Đạo văn không phải là chữ viết thì chẳng có tác dụng gì với hắn cả.
Ba người trong nhà cũng không cần tới nó.
Có lẽ Nguyệt tỷ chính là người đầy đủ nhất trong ba bọn hắn.
"Gọi điện thoại cho ông ba trước đã Chu Tự lấy điện thoại di động ra gọi cho ông ba của mình.
"Con trai của ta, có chuyện gì vậy?"
Giọng nói trầm ấm của Chu Nhiên vang lên.
Chu Tự:
"..."
Ông ba mình không định sửa lại rồi.
"Ba, ta hỏi ngươi nếu ta đắc tội với một boss vô cùng lợi hại ở thế giới dã ngoại thì ngươi có tới cứu ta được không?"
Hắn trực tiếp hỏi thẳng.
Chu Nhiên im lặng một lát rồi nói:
"Con trai ta, con có biết sức nặng của Ma Đạo cự phách là bao nhiêu không?"
"Bảy mươi bảy ký rưỡi?"
Chu Tự thử hỏi.
Chu Nhiên:
"Ai nói cho ngươi biết ta bảy mươi bảy ký?"
"Ta nói thật đó, lần này là phó bản ngẫu nhiên, không xác định được cấp bậc của boss"
Chu Tự nói một cách chân thành.
"Con trai, có phải con đã hôn Thu Thiển rồi không? Khi nào mới tiến hành bước tiếp theo?"
Đột nhiên giọng nói của Liễu Nam Tư vang lên.
Chu Tự:
"..."
Có phải là ông ba lại cố ý đưa điện thoại cho mẹ rồi không? Hắn lẩm bẩm một câu rồi thử đổi chủ đề:
"Mẹ ăn cơm tối chưa? Sáu giờ hơn rồi?"
"Gần đây tiệm nhà mình làm ăn khá khẩm, không có thời gian ăn cơm, tranh thủ kiếm thêm chút tiền để dành cho con kết hôn. Lúc hôn thì con chủ động hay Thu Thiển chủ động?"
Liễu Nam Tư lại chuyển chủ đề về.
Đúng là mẹ ruột, hỏi như thế thì ta biết trả lời thế nào?
1120 chữ