Chương 311: Không Có Tác Dụng
“Thứ nhất, hắn thực sự không hy vọng có người tìm được hắn, như vậy hắn có thể âm thầm khôi phục, đặc biệt là đại ca cầm Thí Thần Đạo trong tay, không thể thay thế hắn, cũng không làm gì được hắn vào lúc này, chống lại kẻ địch bên ngoài là lựa chọn tốt nhất. Thứ hai, đại ca không đủ thực lực, một khi không chống lại được, hắn sẽ bị đưa đi. Sự thức tỉnh của hắn chắc chắn sẽ bị phát giác, có hai loại người tìm hắn, một là người cứu hắn, hai là người giết hắn. Số người muốn cứu hắn không nhiều bằng số người muốn giết hắn thì hắn sẽ gặp nguy hiểm, cho nên làm việc gì đó để hai bên đều biết thì sẽ an toàn hơn, đến lúc đó hắn cũng có thể làm chút gì đó"
Lý Lạc Thư phân tích. “Ngươi là đại ca của ta"
Chu Tự khâm phục nói.
“Ở trước mặt đại ca ta chỉ là trẻ con, ta ở Thanh Thành nhiều năm như vậy cũng không được tiếp xúc với những thứ này. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà đại ca đã phá vỡ các loại cửa ải gặp được Thần Minh, còn có thể nói chuyện với Thần Minh khiến ta phục sát đất.
Lý Lạc Thư thể hiện sự sùng bái, sau đó bổ sung thêm một câu:
“Chờ ta có thể xuống núi, ta sẽ giúp đại ca xử lý một vài tên nhãi nhép. Đại ca, lần này ngươi phải giúp ta xem mắt thành công đấy"
"..."
Chu Tự hơi đau đầu.
Trên đường hắn nhìn điện thoại mấy lượt.
Phân tích của Lý Lạc Thư có khả năng cao là đúng, Thái Dương Thần không thể đặt hết hy vọng vào hắn. Như Thái Dương Thần nói, hắn không phải kẻ ngốc, chắc chắn sẽ không tin tưởng hắn một cách mù quáng, sẽ có chuẩn bị nhiều hơn.
Mua một phần đậu phụ thối thêm một viên đường rồi hắn mới về nhà.
Vừa về đến nhà, hắn đã nghe thấy Thu tỷ nói chuyện ở ngoại thành Thành Vực. Trong lòng thầm kêu Lạc ca thật lợi hại. Thái Dương Thần đã tiết lộ tên của hắn.
Có Lý Lạc Thư nhắc nhở trước đó, hắn biết Thái Dương Thần cố ý để mọi người biết quyền hạn đang ở đâu và nằm trong tay ai, khiến nhóm người cùng biết được tin này, lúc đó Thái Dương Thần vừa có thể tấn công, cũng vừa có thể phòng ngự, thật âm hiểm.
Thái Dương Thần bề ngoài nói một đằng sau lưng làm một nẻo, trí giả cũng biết gạt người, đều không phải thứ tốt đẹp gì.
May mà hắn cũng không ngốc, đã dùng một nửa danh tiếng của cha.
“Cho nên Tịnh Thần Chu Vương là ai?"
Trên bàn ăn, Chu Ngưng Nguyệt ôm đậu phụ thối vừa ăn vừa hỏi.
Thu Thiển ăn kẹo mút nhìn Chu Tự, đang chờ câu trả lời.
“Ta tự nghĩ ra đấy.
Chu Tự vô tội nói.
“Ngươi tự nghĩ ra hả?"
Thu Thiển lấy kẹo mút ra nghi hoặc nói:
“Không thể nào, những người khác nghe thấy cái tên này đều có phản ứng mạnh, họ biết người này, sao có thể là bịa ra được?"
“Ngươi tự nghĩ ra thế nào?"
Chu Ngưng Nguyệt nhìn chằm chằm Chu Tự.
“Ta dựa theo danh hiệu của cha ta.
Chu Tự thấy hai người đều nghi ngờ bèn giải thích:
“Trước đây ta gặp phải một lão già lừa gạt ta, hắn nói cự phách ma đạo tên là Tịnh Thần Chu, ta cảm thấy có lẽ là danh hiệu của cha ta. Sau đó ở Biên Giới Thành có người bảo ta báo tên, ta không đánh lại được hắn, đương nhiên phải tìm người giúp ta, nên đã dùng cái tên Tịnh Thần Chu, nhưng cảm thấy nghe không hay lắm, nên thêm một chữ, gọi là Tịnh Thần Chu Vương"
“Có thể vì ngươi thiếu suy nghĩ đã nói ra danh hiệu mà người khác thừa nhận trong lòng"
Thu Thiển suy đoán.
Chu Ngưng Nguyệt thoáng suy nghĩ, lắc đầu nói:
“Chưa từng nghe cha nói đến danh hiệu này, những người khác cũng chưa từng nói, ta hỏi Chu Tước tỷ xem.
Nàng lấy điện thoại ra, nhanh chóng soạn tin gửi đi, mấy giây sau đối phương đã nhắn trả lời.
Nhanh vậy? Chu Tự kinh ngạc.
Tu chân giả lợi hại buổi tối không cần ngủ, thật là tiện.
“Kết quả thế nào?"
Thu Thiển dồn ánh mắt lên Chu Ngưng Nguyệt.
“Chu Tước tỷ nói đó là danh hiệu được lưu truyền trong giới tu chân từ rất lâu rất lâu về trước, đúng là danh hiệu của cha"
Chu Ngưng Nguyệt rất bất ngờ.
“Tịnh Thần Chu Vương?"
Chu Tự hỏi.
“Tịnh Thần Chu Vương"
Chu Ngưng Nguyệt gật đầu.
Chu Tự:
"..."
Chó ngáp phải ruồi, nhưng cũng không sao, cái danh này cũng không hù dọa được những người đó, hai lần đều không thấy hiệu quả.
Vù!
Hắn lấy ra quyền trượng mặt trời, tiện tay đưa cho Thu Thiển:
“Thu tỷ, ngươi xem cái này có ích với ngươi không Thu Thiển nhận lấy quyền trượng thử cảm nhận, khẽ lắc đầu:
“Ngoại trừ có cảm giác điều động được một số thứ gì đó ra thì không có tác dụng với việc điều khiển thần lực của ta"
Chu Ngưng Nguyệt lấy quyền hạn mặt trời, cũng cảm nhận được một số thứ, khác với Thu, nàng thử điều động.
Lập tức quyền trượng tỏa ra ánh lửa, hào quang bao trùm lấy nàng, giống như mặt trời rực lửa giáng xuống nhân giãn. Trong chớp mắt quyền trượng biến mắt, hào quang tắt ngấm.
“Uy lực không tệ, có thể vượt qua trung tam phẩm, nhưng tác dụng không lớn lắm, chỉ có thể ứng phó lúc khẩn cấp"
Chu Ngưng Nguyệt hơi suy nghĩ nói.
“Ta cảm thấy để nó ở chỗ cửa thì tốt hơn.
Thu Thiển bỗng nói.
Chu Ngưng Nguyệt và Chu Tự có chút tò mò.
1074 chữ