Chương 324: Bắt Mang Đi
Gặp được Trình tiên tử sớm như vậy là ngoài dự liệu, nhưng ít nhiều cũng đã có chuẩn bị.
Bây giờ hắn còn sống quay về, Tạ Ngọc Sơn hẳn là nhẹ nhàng mà về rồi mới đúng.
"Bên chỗ hắn xảy ra chuyện gì?"
Hoàng Nham đạo nhân chau mày, trăm mối còn ngổn ngang trong lòng.
Những kế hoạch này là tạm thời nghĩ ra, cho dù là đầy lỗ hổng, cũng không thể hai bên cùng thất bại.
"Hỏng rồi"
Hoàng Nham đạo nhân khoanh chân ngồi xuống điều tức, có chút hối hận:
"Nếu coi như không biết mà vào trong chỉ đạo, sau đó nói bóng nói gió, không đến mức như vậy. Qua chút thời gian còn có thể mượn tu luyện để bọn hắn đi ra, lại trù tính hỏi lối vào"
Quá gấp, nhưng đêm dài lắm mộng, bọn hắn cũng không dám chờ lâu.
Điều tức một lát, Hoàng Nham đạo nhân phát hiện có người tới gần.
Là khí tức quen thuộc.
"Sao ngài lại thành thế này? Tạ Ngọc Sơn đâu?"
Một thanh niên tóc ngắn tầm hai bảy hai tám tuổi đáp xuống mặt đất, vẻ mặt kinh ngạc.
Kim Minh Dương, là sư huynh sư đệ đồng môn với Tạ Ngọc Sơn, nhiệm vụ của hắn là quan sát tốt xung quanh, bảo đảm không có tu chân giả cường đại nào tới gần.
Từ đó ảnh hưởng tới bọn hắn.
"Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không thể tiếp tục ở lại đây, phải truyền tin tức đi, chúng ta không thể một mình tới gần lãnh địa của thần"
Hoàng Nham đạo nhân gian nan đứng dậy.
"Được, rời khỏi nơi này trước"
Kim Minh Dương không chút do dự.
Hoàng Nham đạo nhân điều tức xong, hai người bay lên muốn rời khỏi rừng cây.
Nhưng vừa mới rời khỏi trận pháp bố trí trước đó, bọn hắn đã thấy một vị nam tử thanh niên đứng vững giữa không trung.
Tựa hồ đã đợi một khoảng thời gian.
Chu Tự ngự kiếm giữa không trung, quả thực đã chờ đợi được một lúc.
Hắn trơ mắt nhìn Hoàng Nham đạo nhân tiến vào rừng cây, biến mất ngay trước mắt lại không cách nào theo vào.
Trên phương diện trận pháp, hắn hoàn toàn không biết gì cả, thỉnh thoảng có nghe Nguyệt tỷ nhắc đến nhưng không học tập có hệ thống.
Hắn cũng không phải thiên tài cao minh gì, nhìn cái đã hiểu là không thể nào.
Mỗi một loại chiêu thức võ học đều là chăm chỉ khổ luyện mới có được.
Công lực ngàn năm thì do tri thức mang đến, tri thức chính là sức mạnh, nhưng quan trọng nhất vẫn là năng lực vận dụng sức mạnh.
Sau khi xác định người thứ ba tiến vào trận pháp, hắn bèn ở trên không trung chờ đợi.
Không phải chờ bao lâu, hai người đã từ trong trận pháp đi ra.
Bắt được không mất chút công phu nào.
"Chu Tự?"
Hoàng Nham đạo nhân chau mày, chưa nói tới cảm giác gì.
Trên lý luận vốn là nên cao hứng, vì Chu Tự là một thành viên trong những người kia, tự động đưa tới cửa, có thể nói trời cao chiếu cố.
Nhưng một tên Binh Giả bát phẩm, làm sao có thể xuất hiện ở đây?
Có vấn đề, đằng sau hắn có người.
Nhưng mà...Cũng là cơ hội.
"Mang hắn đi, những người khác ta giúp ngươi ngăn lại, có lẽ hắn biết lối vào"
Chỉ trong nháy mắt, Hoàng Nham đạo nhân đã có quyết định, việc đến nước này đã không còn đường lui, vậy thì dốc sức đánh cược một lần.
Kim Minh Dương gật đầu, lao tới chỗ Chu Tự.
Hắn đưa tay chộp một cái, muốn tóm lấy Chu Tự.
Nhìn cánh tay vừa đưa tới, Chu Tự tiến lên một bước đỡ đòn công kích, “bộp” một tiếng, sức mạnh bị triệt tiêu, một tay khác ra quyền giữa sấm sét.
Uỳnh!
Một quyền rơi vào bụng Kim Minh Dương, dưới nắm đấm chắc nịch, phần bụng vặn vẹo biến dạng, tiếng xương cốt đứt gãy vang lên.
Ầm!
Thế sét đánh không kịp bưng tai, thân thể Kim Minh Dương như thiên thạch rơi xuống rừng cây, mặt đất sụt lún, hiện ra cái hố to.
Chu Tự chậm rãi thu tay lại, một quyền này tên Thất Thương, tổn hại công lực tự thân, diệt nghìn tên địch.
Biến hóa đột ngột khiến Hoàng Nham đạo nhân kinh ngạc, hắn cảm thấy hình như đã tính sai chỗ nào rồi thì phải?
Tại sao một Binh Giả bát phẩm lại có thể có loại sức mạnh này?
Hắn lập tức hiểu rõ tại sao Tạ Ngọc Sơn lại ở lại trong thành, hóa ra là có thêm một biến số.
Hắn quay người định chạy trốn. Nhưng Chu Tự đã ngự kiếm đến trước mặt hắn, ánh mắt trầm tĩnh, tiếng nói trầm thấp mà không nhạt nhòa:
"Ta đây lúc diệt quái đều không thích thả hổ về rừng. Vì sẽ có càng nhiều phiền phức. Khi còn bé ta mấy lần bởi vậy mà bị vây, cho nên ngươi phối hợp một chút. Ta ra tay rất nhanh, tốt cho tất cả mọi người.
...
Chu Tự ngự kiếm phi hành không xem như thuần thục, nhưng cũng không đến mức sứt sẹo. Đối mặt với Hoàng Nham đạo nhân đã bị thương, Ngự Kiếm Thuật của hắn vẫn có thể sánh được với đối phương.
Nhưng hắn càng tán thưởng Tạ Ngọc Sơn, không cần lo lắng không theo kịp, dù sao đối phương chỉ biết công kích.
"Nghe nói ngươi là tán tu, ở trong tông môn, thân phận ta không tầm thường, ngươi muốn giữ ta lại nơi này, không sợ rước lấy phiền phức cho mình?"
Hoàng Nham đạo nhân lạnh giọng hỏi.
Trong tư liệu Chu Tự vừa vặn tu luyện tán tu, xem ra trước mắt không giống, nhưng ai có thể xác định được chứ? Có lẽ một chút ngôn từ quả thật có thể mang đến cho hắn hi vọng.
Về phần tông môn...Lần này gặp phải Trình tiên tử, sau khi sự kiện nhen nhóm, người đầu tiên muốn lấy mạng hắn lại chính là tông môn của hắn.
Tuyệt đối không thể giữ lại hắn, nhưng cái tên không có não trước mắt này không chắc đã biết.
1056 chữ