Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 368: Bẫy

Chương 368: Bẫy


"Bọn hắn không biết đang ở đây chờ người khác sao? Cứ xuất hiện sơ suất là lại để ta đi xử lý? Lỡ ta bỏ lỡ cơ hội ở đây thì ai đền bù?"
"Tội ác cổ lão giáng lâm? Chuyện này có thể quan trọng hơn chuyên bên ta chắc?"
"Tội ác mà bất cứ ai cũng có thể phá giải thì còn gọi là tội ác nữa à?"
"Đồ vô tích sự, không tự tin còn lên kế hoạch nhiều việc thế làm gì? Muốn chết chắc?"
"Vĩnh Ám Chi Dạ, dù là Thái Dương Thần năm xưa cũng không thể khu trục được mà chỉ có thể phong ấn. Bây giờ mới đối mặt với một con Cửu Thiên Hỏa Phượng Hoàng đã bắt đầu lo lắng. Đúng là đồ vô dụng"
Hắn nói xong rồi ngẩng đầu nhìn về phía Đông Húc, còn chưa thèm mở miệng đã phất tay lên.
Trong bóng tối có xúc tu xuất hiện, vọt mạnh qua đó.
Đoàng!
Chiêu vừa rồi đã suýt nữa đánh nát Đông Húc.
Ầm!
Rắc!
Kiếm quang quét ngang, trường kiếm vỡ vụn.
Chỉ một cái phất tay tùy tiện đã đánh bay Đông Húc, hắn lăn lộn trên mặt đất vài vòng mới ngừng lại.
"Hả? Còn sống à?"
Hắc bào nam tử cúi đầu nhìn về phía Đông Húc.
Đối mặt với một người kinh khủng như thế này, hắn cũng rất muốn chạy trốn, nhưng hắn chỉ vừa mới bước vào trung tam phẩm được hai năm, không thể làm gì hơn được nữa.
Một cú vừa rồi đã khiến hắn bị thương nặng.
Đông Húc khó có thể động đậy được.
Đối phương đang bước từng bước tới gần. Trong mắt Đông Húc, thứ đến gần hắn không phải là người, mà là bóng đêm che khuất bầu trời.Là uy áp phô thiên cái địa.
"Nếu đã không muốn chết thì ta sẽ từ bi mà tự tay bóp chết ngươi"
Hắc bào nam tử đi tới trước mặt Đông Húc rồi đưa tay đặt lên đầu của hắn.
Răng rắc!
Hắn khẽ dùng sức, gương mặt Đông Húc bắt đầu vặn vẹo, khóe miệng có máu tươi tràn ra.
Sinh mệnh lực lượng đang dần tan rã.
Chết rồi!
Ngay lúc Đông Húc đã tuyệt vọng thì đột nhiên có một đạo kiếm quang phá vỡ hắc ám, chĩa thẳng vào trên người hắc bào nam tử kia.
Đoàng!
Hắc bào nam tử bị ép lùi lại, đành phải thả Đông Húc ra.
Lúc này, trước mặt Đông Húc xuất hiện một áo bào trắng, sau đó là âm thanh hỏi han.
"Đông Húc đạo hữu có ổn không?"
Đông Húc cổ gắng ngẩng lên, thì thấy Lý Lạc Thư đang đứng đó vô cùng bình tĩnh.
Phụt!
Đông Húc phun ra một ngụm máu tươi. Hai tay hắn chống trên mặt đất, run run rẩy rẩy đứng lên.
Lý Lạc Thư cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng đứng nhìn, đợi đến khi Đông Húc đứng hẳn dậy rồi hắn mới lên tiếng:
"Ừm, có vẻ đạo hữu thật sự là một kiếm tu "Ta, ta vốn là kiếm tu mà"
Đông Húc lau máu tươi nơi khóe miệng rồi nói một cách khó khăn.
Tình hình trước mặt vô cùng nguy hiểm, tuy hắn không còn sức nữa nhưng cũng không thể nằm rạp dưới đất để đối phương tùy tiện xâu xé được.
Hắn vẫn chưa muốn chết ở đây.
Sự xuất hiện của Lý Lạc Thư đã cho hắn hy vọng, nhưng sức mạnh của người mặc đồ đen lại khiến hắn bất lực.
"Là ngươi à"
Người mặc đồ đen im lặng một lúc lâu, bây giờ mới lên tiếng. Hắn ta nhìn chăm chăm Lý Lạc Thư, rồi nhếch miệng nói:
"Vốn tưởng phải trở về tay trắng, không ngờ ngươi lại chủ động vào Nguyên Linh của ta. Tiện cả đôi đường rồi. "Ngươi biết ta?"
Lý Lạc Thư nhìn về phía gã đàn ông mặc đồ đen, dáng vẻ cùng đặc trưng của hắn ta, hắn mới thấy lần đầu. "Không biết, nhưng ta mới cẩn thận xác nhận lại rồi. Lê Minh Chi Kiếm ở trong tay ngươi, đúng không?"
Gà đàn ông áo đèn cười, sờ lên trăng lưỡi liềm nơi khóe mắt.
Lý Lạc Thư thấy sức mạnh của đối phương đang tràn ra, là có dấu hiệu muốn ra tay. Hắn không để ý mà từ tốn mở miệng:
"Đúng là Lê Minh Chi Kiếm đang ở trong tay ta, ngươi muốn kiếm?"
"Không, ta không dám muốn thanh kiếm ấy"
Gã đàn ông mặc đồ đen cười nói.
"Không muốn kiếm?"
Lý Lạc Thư nhìn quanh một chút, phát hiện bóng tối lại bao trùm nơi này lần nữa. Không chỉ thế, mặt đất còn xuất hiện một tế đàn lớn, nâng ba người lên.
Mấy thứ này cũng chỉ khiến hắn phân tâm một chút thôi, Lý Lạc Thư lại chuyển mắt sang phía gã đàn ông mặc đồ đen, rồi hỏi với vẻ nghi ngờ:
"Vậy ngươi muốn gì?"
"Mạng...của ngươi"
Gã đàn ông mặc đồ đen vung tay lên, Hắc Ám Tế Đàn đột ngột trồi lên từ mặt đất, trăng tròn xuất hiện trên bầu trời, thân thể hắn ta bay lên cao, nhìn xuống Lý Lạc Thư rồi nói:
"Có người ra giá cao để lấy mạng của ngươi. Ta là người đầu tiên tìm đến, cũng sẽ là người cuối cùng. Xuất phát từ sự tôn trọng, ta sẽ đích thân xóa sổ ngươi"
Ầm ầm!
Tế đàn tiếp tục lên cao, trăng tròn treo giữa trời, như có thể chạm tay đến.
"Nguyên Linh"
Vẻ mặt Đông Húc khổ sở.
Nó vượt qua tiêu chuẩn của ngũ phẩm Trận Linh, đã đạt đến tứ phẩm, thể hiện đầy đủ hình thái của sức mạnh. Trong bóng tối, Đông Húc cảm nhận được sức mạnh của mình bị ăn mòn, dần biến mất. Đây là sức mạnh đặc thù ở Nguyên Linh của đối phương.
Trung tam phẩm đỉnh phong, đã thuộc thế hệ tiền bối của bọn hắn rồi.
Những đệ tử như bọn hắn không thể nào phản kháng được.
Lý Lạc Thư nhìn gã đàn ông mặc đồ đen trên không trung với vẻ mặt bình tĩnh, hắn đang đợi đối phương ra tay.
1082 chữ


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất