Chương 369: Nhẹ Tựa Lông Hồng
Phù!
Ánh trăng rọi xuống, gã đàn ông mặc đồ đen lao từ trên cao xuống, hai tay nổi lên ánh sáng bạc có thể xuyên thủng, nghiền nát tất cả.
Đông Húc có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của đối phương ép trên người bọn hắn. Khoảnh khắc đôi tay kia về đến, chính là thời khắn bọn họ diệt vong.
"Nói rõ ra thì nơi này là Đạo Tông Thiên Vân, ngươi ra tay tùy tiện như thế không sợ bị bọn họ phát hiện hay sao? Gan của các ngươi lớn quá đấy"
Lý Lạc Thư chợt mở miệng nói.
"Hả? Ngươi biết ta là ai sao?"
Gàn đàn ông mặc đồ đen hóa thành một vệt sáng từ trên trời giáng xuống.
Ánh sáng như kiếm, giết người trong bóng tối, cũng có thể xuyên qua màn đêm.
Lý Lạc Thư ngẩng đầu nhìn công kích chuẩn bị ập đến, giọng nói vẫn không trầm hơn chút nào: "Nguyên Linh đã hiện ra đầy đủ, câu thông thiên địa, có một cánh cửa lớn đã mở hé ra, chỉ là ngươi không thể nào bước vào được. Nói đúng hơn là sức mạnh của ngươi không phải Nguyên Linh tứ phẩm, chỉ là giảm xuống Nguyên Linh tứ phẩm. Cho nên, ngươi hẳn là dư nghiệt của thời đại thần minh, thần của ngươi mất tung tích"
"Hu!"
Gã đàn ông mặc đồ đen cười lạnh một tiếng, ánh trăng trên người hắn ta chợt sáng rực lên, chiếu sáng trên người đám Lý Lạc Thư, hắn định công kích tầm gần.
Toàn bộ tế đàn trói chân Đông Húc và Lý Lạc Thư lại, họ đã trở thành thịt cá trên thớt.
"Biết cũng nhiều đấy, muốn trách thì trách ngươi đã cầm phải thứ không nên cầm.
Vù!
Tiếng gió gầm thét trong bóng tối, ánh trăng là sức ép, giáng từ trên trời xuống.
Như ánh kiếm giáng xuống, thế như chẻ tre, đâm xuyên cơ thể của họ.
Vẻ mặt Đông Húc cực kỳ khổ sở, có cảm giác như cơ thể sắp vỡ vụn ra.
Lúc này, Lý Lạc Thư từ từ giơ tay lên, ánh sáng phía trước chợt tăng tốc, ập về phía hắn với thế sét đánh không kịp bưng tai.
Mà thế kiếm từ hai ngón tay của hắn lại trùng hợp chạm đến ánh sáng của đối phương.
Vù!
Gợn sóng lặng lẽ khuếch tán trong bóng đêm.
Soạt!
Bóng đêm ầm vang một tiếng, vỡ vụn giữa không trung, hóa thành tro tàn.
Gợn sóng tiêu tan, gã đàn ông mặc đồ đen từ từ bay xuống, đáp xuống tế đàn rồi đối mặt với Lý Lạc Thư.
Ánh mắt đối phương cũng không khiến Lý Lạc Thư bất ngờ. Hắn bình tĩnh gật đầu, thu tay lại rồi quay người nhìn về phía Đông Húc.
Không biết vì sao, loại cảm giác kia đột nhiên biến mất, đêm tối cũng rã ra trong nháy mắt.
"Đông Húc đạo hữu đến đưa đồ sao? Vậy thì ta không làm phiền nữa"
Lý Lạc Thư lến tiếng chào rồi cất bước bỏ đi.
"Chờ đã, chờ một chút...Hắn...làm sao, chúng ta.."
Đông Húc chỉ về phía gã đàn ông mặc đồ đen, nói năng hơi lộn xộn.
"Sao?"
Lý Lạc Thư vừa bước đi chưa được bao xa, lại quay đầu nhìn gã đàn ông mặc đồ đen, hắn nói:
"Hắn ta sao? Không cần phải để ý tới hắn, hạng giá áo túi cơm mà thôi.
Nói rồi, Lý Lạc Thư ngự kiếm đi.
Mặt trời sắp lặn rồi, hắn cũng muốn nhanh chóng về Nhàn Nhã Hồ.
Lý Lạc Thư rời đi trước mắt của Đông Húc, hắn kinh ngạc nhìn về phía gã đàn ông đồ đen trước mặt.
Mặt trời ngả đằng tây, hào quang chiếu rọi.
Dưới ánh mắt của Đông Húc, hắn nhìn thấy trong mắt gã đàn ông đồ đen hiện lên thêm vẻ hoảng sợ, sau đó mi tâm của hắn xuất hiện một vết nứt.
Gió thổi qua phần phật.
Gã đàn ông mặc đồ đen vươn tay về nơi gió tản đi, mới chỉ chớp mắt thôi, Đông Húc đã hoảng sợ khi phát hiện, cả người gã đàn ông mặc mặc đồ đen đều tiêu tán theo gió, trước khi tan theo làn gió gương mặt đối phương còn hằn rõ nét hoảng sợ.
Đông Húc vô cùng hoảng loạn, dưới chân hắn bắt đầu rung động bất ổn.
Lúc này, hắn thấy cái tế đàn vừa mới đột ngột ngoi lên từ mặt đất, cả vầng trăng sáng rọi trong không trung cũng đang tiêu tan.
Trong vòng mấy nhịp thở, rừng cây vẫn là rừng cây ấy, trời chiều, vầng dương ngả về phía tây, trừ hắn ra không còn ai tồn tại nữa.
Như mộng như ảo.
Nhưng tổn thương trong thân thể đang nói cho hắn biết rằng, tất cả những chuyện vừa xảy ra đều là thật. Một vị cường giả Nguyên Linh tứ phẩm, đã bị người kia giết trong im hơi lặng tiếng.
Phần phất!
Rì rào!
Gió lớn gầm thét, lần này Đông Húc cảm thấy trong gió có kiếm ý khuếch tán. Trong khoảng lặng, dường như hắn nghe thấy gì đó.
Là tiếng hò hét và tuyệt vọng, nhưng khi hắn nghiêng tai lắng nghe lại không còn gì nữa.
Đông Húc ngã trên mặt đất. Lý Lạc Thư mạnh đến mức thay đổi nhận thức của hắn.
Cảm giác như rõ ràng là cùng một thế hệ, nhưng Lý Lạc Thư có thể đánh giết một người thuộc cấp bậc tiền bối của hắn.
Rồi Đông Húc bừng dậy, hắn ngồi xếp bằng bắt đầu tự chữa thương. Hắn cần phải chạy về Nhàn Nhã Hồ, tìm sư huynh sư tỷ ở tông môn hỗ trợ để đòi công đạo.
Thật sự cho rằng Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Tông bọn họ dễ bắt nạt hay sao?
Nhưng gã đàn ông mặc đồ đen vẫn khiến hắn để ý, nên thông báo trước cho đồng môn của Nhàn Nhã Hồ thì hơn, để bọn họ cũng chú ý một chút.
Chạng vạng tối.
Nhàn Nhã Hồ khá là náo nhiệt, đa số tiên tử đều đến hòn đảo giữa hồ, chỉ có nam tu sĩ đi dạo bên ngoài.
Họ phát hiện khi không có tiên tử, đi dạo cũng khá thú vị.
1083 chữ