Chương 372: Ăn Thịt
Thu Thiển cau mày lại, nói:
"Cũng không phải thần văn, có điều cảm giác có vài điểm tương đồng với văn tự bình thường"
"Trước tiên thử nhìn lên không trung xem Nàng định ngự kiếm bay lên không trung.
Chu Tự ở bên cạnh chờ một lát, rồi nói: "Sao Thu tỷ vẫn chưa ngự kiếm?"
"Ngươi thử xem, có thể điều động linh khí không?"
Sắc mặt Thu Thiển thay đổi, nàng nhíu mày nói.
Chu Tự thử điều động Ma Chủng, sau đó phát hiện Ma Chủng cũng đình công rồi.
"Cũng không được à?"
Thu Thiển hỏi.
"Ừ."
Chu Tự gật đầu, hắn lại điều động công lực ngàn năm, may mà không có trở ngại gì.
"Tạo nghệ võ học của ta vẫn còn, vẫn đánh được"
Hắn bổ sung.
"Linh khí đã bị áp chế, có điều sức chống đỡ của cơ thể vẫn còn, không có nguy hiểm lắm"
Thu Thiển thành công đập vỡ hòn đá.
Hai người mang theo sự nghi ngờ bắt đầu dò xét bốn phía chung quanh.
Họ càng xem càng thấy lạ, ngay cả Thu Thiển cũng cảm giác có thể mình đang ở thế giới khác, có điều nơi này chỉ có vài công trình kiến trúc đổ nát.
Nếu có thể quan sát thêm nhiều ở khu vực phồn hoa thì có thể xác định rõ hơn.
"Phải rồi, nhớ vận hành công pháp, hình như có thể gom góp được một tia linh khí. Có thể lấy pháp bảo trong pháp bảo trữ vật ra để chặn địch, không cần phải đánh nhau mà không có tấc sắc nào trong tay.
Trên đường đi, Thu Thiển nhắc nhở.
Chu Tự cũng hiểu.
Hắn thử vận hành Chu Thiên Kinh, đúng là có chút tác dụng.
Nhưng một tia linh khí cũng khó tụ, cần hao tốn khá nhiều thời gian.
Có điều hắn vẫn chưa biết lấy pháp bảo gì ra.
Phá Thiên Chiến Kích hay là Vĩnh Ám Chi Nhận?
"A....cứu với, tránh ra, tránh ra Đột nhiên, ở dốc núi đối diện truyền tới tiếng kêu thảm thiết.
Giọng nói non nớt, nếu so với Nguyệt tỷ thì có lẽ đối phương vẫn chưa tới tám tuổi.
Đi tới đỉnh núi, phát hiện có hai con sói xám có cánh đang cắn chân của một đứa trẻ.
Chỗ bắp chân không còn thịt, đùi cũng đang chảy máu ròng ròng.
Cô bé dùng tay muốn đánh lui đối phương, nhưng chẳng hề có tác dụng gì.
Chu Tự nhíu mày, sự tức giận dâng lên trong lòng hắn.
Hắn biến mất ngay tại chỗ.
Điều này làm cho hắn nhớ tới lúc diệt quái khi còn bé, cho nên dã thú kỳ quái đã vào thành. Hẳn phải tiêu diệt mới đúng.
Ầm!
Chỉ trong chốc lát, hai tiếng ầm ầm vang lên.
Hai con sói sói xám có cánh bị Chu Tự giẫm nát trên đất.
Dũng sĩ là thấy việc sai trái phải vùng lên chống lại.
Miễn sao không phải đền bù là được.
Hai con sói xám không thể sống sót dưới cơn thịnh nộ của Chu Tự.
Có lẽ chúng cũng không biết mình chết.
Đây là cảnh giới cao nhất của đánh quái vật, không vui không buồn.
Nhưng máu tươi bắn tung tóe lên người, làm hắn nhìn qua cực kì hung ác.
Đứa nhỏ thấy thế bị dọa đến không dám động đậy, trong mắt lộ ra hoảng sợ, thậm chí tiểu ra quần. Tiếp tục bật khóc.
"Oa...oa..."
Bất lực, đáng thương, nhỏ yếu.
Chu Tự:
"..."
Từ khi hắn diệt quái đến nay, đều làm việc tốt không lưu danh, mỗi lần đều tránh người khác.
Đây vẫn là lần đầu tiên đối diện một một đứa nhỏ đang khóc thút thít.
Đây là một đứa bé chừng năm sáu tuổi, trên người mặc áo gai vải thô, quần bên đùi phải bị xé rách, bắp chân thiếu một miếng thịt, máu tươi trên đùi chảy ròng ròng, không rõ thương thế.
Trên mặt có vết máu và bùn đất, tóc ngắn.
Thoạt nhìn là bé trai, nhưng nghe giọng lại giống bé gái.
Nhưng hắn sẽ không dỗ trẻ con.
Suy nghĩ lung tung rối loạn nườm nượp kéo tới, hắn quay đầu nhìn về phía Thu tỷ, muốn xin Thu tỷ hỗ trợ.
Lúc này Thu tỷ đi đến trước mặt đứa bé, híp mắt cười nói:
“Còn khóc nữa ta ăn thịt ngươi đó.
"Huhu..."
Đứa nhỏ dùng hai tay che miệng, nước mắt to như hạt đậu không ngừng rớt xuống.
“Xem ra có thể nghe hiểu lời chúng ta nói, không bị chướng ngại về ngôn ngữ"
Thu Thiển nói cho Chu Tự nghe.
Nàng ngồi xổm xuống kiểm tra đùi đứa bé, chau mày:
“Vết thương hơi nặng"
Cảm thấy muốn dùng Trì Dũ Thuật, lại phát hiện không dùng được.
Cuối cùng chỉ có thể nhìn xung quanh một lần rồi nói:
“Tìm xem có nguồn nước hay không, giúp hắn rửa sạch vết thương một chút, sau đó băng bó lại.
“Để ta tìm xem Chu Tự nhún xuống định nhảy lên không trung nhìn xem.
Lúc này đứa nhỏ đang thút thít đột nhiên bắt lấy góc áo Thu Thiển, cầu khẩn:
“Cứu, mau cứu mẹ"
Thu Thiển nhìn về phía Chu Tự.
“Ở đâu?"
Chu Tự hỏi.
“Ngay bên kia"
Tiểu hài chỉ về hướng lúc đến.
Mặt đất đúng là có vết máu, sau khi xác định phương hướng, Chu Tự nhìn về phía Thu Thiển, chân thành nói:
“Thu tỷ, gặp nguy hiểm nhớ gọi ta.
Chờ Thu tỷ gật đầu, Chu Tự cất bước, bão cát nổi lên rồi biến mất ngay trên sườn núi.
Thu Thiển cúi người nhìn đứa bé, xử lý đơn giản vết thương rồi nói:
“Ngươi tên là gì?"
“Tiểu, Tiểu Tĩnh Tiểu Tĩnh nhỏ giọng nói.
“Bé gái ư?"
Thu Thiển mặt đầy kinh ngạc.
"Da, da,"
Tiểu Tĩnh cúi đầu có chút sợ Thu Thiển:
“Tỷ, tỷ tỷ, tỷ sẽ ăn thịt trẻ con sao?"
“Sẽ nha"
Thu Thiển giúp xử lý xong vết thương, cười nói: “Ngươi không nghe lời ta sẽ ném ngươi vào nồi, rồi ăn.
Tiểu Tĩnh che miệng, nước mắt lại tí tách nhỏ xuống.
1091 chữ