Chương 373: Trời Không Sáng
Xử lý đơn giản vết thương, Thu Thiển ôm Tiểu Tĩnh đuổi về phía Chu Tự.
Nơi này có thi thể yêu thú, dễ dàng dẫn những yêu thú khác tới, không nên ở lâu.
Đương nhiên, mặc dù linh khí của nàng bị hạn chế, có thể sánh với Đấu Giả thất phẩm, sức chống đỡ của thân thể và sức mạnh của quyền cước cũng không hề yếu.
Nhưng điều khiến nàng nghi hoặc chính là không thể vận dụng thần lực.
“Ngươi biết nơi này là nơi nào không?"
Trên đường Thu Thiển mở miệng hỏi thăm.
“Nơi này là thôn Lạc Hà"
Tiểu Tĩnh trả lời.
“Lớn hơn thì sao?"
“Lạc Hà?"
“Lớn hơn nữa đi?"
“Ta...ta không biết, ngươi đừng ăn ta.
“Ừm, hôm nay không ăn.
Khi Tiểu Tĩnh hơi yên lòng, Thu Thiển lại thêm một câu:
“Ngày mai ăn.
"Huhu..."
Tiểu Tĩnh che miệng, không dám khóc thành tiếng.
“Sao nơi này lại biến thành dạng này?"
Chờ Tiểu Tĩnh không còn thút thít nữa, Thu Thiển mới mở miệng hỏi thăm.
"Mẫu thân nói, là là...
Tiểu Tĩnh cúi đầu không dám nói chuyện lớn tiếng, nàng len lén liếc Thu Thiển, thấy được ánh mắt ăn thịt người, vội nói:
“Là...là Thần Minh Đại Nhân, đang, đang trừng phạt đám tội nhân chúng ta"
Thu Thiển nhíu mày một cái, không nói nữa.
“Ta...ta không nói láo đâu"
Tiểu Tĩnh e ngại nói.
“Ừ, ngày mai cũng không ăn ngươi, ngày kia ăn"
Thu Thiển lạnh lùng nói.
Tiểu Tĩnh không hiểu nhẹ nhàng thở ra, sống lâu thêm một ngày.
Chu Tự một đường đi về phía trước.
Không bao lâu sau thì nhìn thấy một nữ tử phía trước, toàn thân nhuốm máu nửa nằm trên mặt đất, trong tay khua khua gậy gỗ.
Trong mắt tê dại đáng sợ.
Vây quanh nàng chính là năm con sói xám không cánh, khác với bên đứa nhỏ.
Chúng trêu tức nhìn nữ tử, tìm được sơ hở thì nhào qua Ầm!
Chu Tự nhảy vọt một cái, đầu gối đụng vào đầu sói.
Bịch.
Đầu sói vỡ vụn, máu tươi bắn ra.
Chu Tự đứng yên trên mặt đất, quay đầu nhìn về phía năm con sói khác, giật giật chân.
Thất thập nhị lộ đàm thối của Đường gia.
Hô!
Thân ảnh hắn như gió.
Ầm!
Một chân đá bay đầu sói.
Ầm!
Một chân giẫm nát thân sói.
Ầm!
Ẩm!
Hai con sói cuối cùng, bị hắn xoay người một cái, đá nát.
Không tra tấn, cũng không để lại một con sống.
Chờ hắn dừng lại, quay đầu nhìn về phía nữ tử máu me khắp người kia nói:
“Ngươi không sao chứ?"
Đối phương như nhìn đến phát ngốc, chỉ về hướng mà Chu Tự đến, trong mắt mang theo cầu xin:
“Cứu, Tiểu Tĩnh, mau cứu nàng"
Bịch!
Nữ tử vừa dứt lời thì trực tiếp gục xuống, không rõ sống chết.
Thấy vậy, Chu Tự có chút luống cuống. Hắn không có kinh nghiệm. Trên TV diễn như thế nào nhỉ?
Cứu người, băng bó, trấn an, tất cả cứ giao cho ta?
Hay là, ngươi an giấc đi, ta thay ngươi chăm sóc đứa bé?
Đang suy nghĩ lung tung, Chu Tự nhảy lên một cái, nhìn về phía xa.
Phát hiện Thu tỷ đang ở cách đó không xa, lập tức phất tay.
Hắn thuận tiện tìm được dòng sông, có thể dùng để rửa vết thương.
Vì vậy, Chu Tự vững vàng hạ xuống đất, thở ra một hơi.
Hai người đều cứu được, nguồn nước cũng có, kế tiếp chính là rời khỏi nơi quỷ quái này.
Vừa mới nhảy lên, hắn không thấy một nơi nào yên ổn, cũng không thấy những người khác, ngược lại thấy một đống dã quái.
Hai người kia có thể sống sót quả thực là kỳ tích.
Một lát sau, Thu Thiển đi đến bên cạnh Chu Tự, Tiểu Tĩnh cũng lập tức chạy đến bên cạnh mẫu thân, kêu khóc.
“Lấy chút nước, ta giúp họ rửa vết thương một cái, nhìn vết thương có chút nặng"
Thu Thiển nói với Chu Tự.
“Thu tỷ chờ ta chút"
Chu Tự nhìn bốn phía, cuối cùng tìm một khúc gỗ, khoét rỗng ruột rồi một đường chạy về phía dòng sông.
Chỉ mất một chút thời gian đã mang về một chậu nước.
Thu Thiển nhận nước, Chu Tự vẫn nhìn chằm chằm, nhìn xem còn có gì cần giúp đỡ hay không.
“Thân thể của người ta, ngươi muốn nhìn sao?"
Thu Thiển không thấy Chu Tự quay người, ý cười đầy mặt hỏi.
Chu Tự:
"..."
Hắn chỉ có thể quay đầu, quan sát bốn phía, thuận tiện để Thu tỷ có việc thì sai bảo.
Sau một lúc, hắn mới nghe thấy giọng Thu Thiển truyền đến:
“Xong. Bị thương không nhẹ, Tiểu Tĩnh còn đỡ, nhưng mẫu thân nàng đã hôn mê, còn sốt cao, có thể kiên trì hay không khó mà nói. Trên người nàng rất nhiều vết thương, máu tươi không ngừng chảy. Có thể kiên trì đến ngày mai thì có thể cứu Thu Thiển nói với Chu Tự.
“Vết thương ổn định sẽ tự lành lại?"
Chu Tự nhìn nữ tử đang trọng thương.
Bên hông, đùi, bả vai nàng đều bị băng bó.
Đang dùng là vải rách, cùng với vải váy dài của Thu Thiển.
Váy dài quá gối đã thành trên gối.
“Sau khi trời sáng, linh khí mà ta góp nhặt được có thể lấy ra một bình đan dược chữa thương, nếu đan dược không mất hiệu lực thì có thể cứu Thu Thiển trả lời.
Chu Tự:
"..."
“Cầu xin các ngươi mau cứu mẹ.
Tiểu Tĩnh quỳ gối dập đầu trước mặt Chu Tự và Thu Thiển.
Chu Tự chưa thấy qua việc đời, có hơi không chịu nổi.
“Ngươi đi chăm sóc mẹ ngươi trước, trời sáng sẽ cứu được.
Thu Thiển trả lời.
Nghe vậy, Tiểu Tĩnh sững sờ tại chỗ, sau đó dập đầu liên tục nói:
“Cầu xin ngươi, ta cho ngươi ăn có được hay không, ngươi mau cứu mẹ"
“Không phải Thu tỷ nói chờ trời sáng sao?"
Chu Tự tò mò hỏi.
“Thế nhưng... Thế nhưng trời sẽ không sáng"
Tiểu Tĩnh khóc nói:
“Trời sẽ không sáng, trời đã không sáng từ rất lâu rất lâu rồi.
Chu Tự và Thu Thiển liếc nhìn nhau, có chút bất ngờ.
1120 chữ