Chương 386: Thăm Dò
“Còn một đoạn đường nữa mới đến Nhàn Nhà Hồ, thật kỳ lạ"
Lý Lạc Thư ngự kiếm trên không, hắn nhìn rừng cây xung quanh mà không thể tiến vào trong đó.
Thậm chí có thể khiến người ta từ trong đi ra mà không hề hay biết.
“Là trận pháp ư? Không, không giống trận pháp. Nhàn Nhà Hồ có chuyện gì rồi. Phi kiếm của ta không thể bay đến Đạo Tông Thiên Vân ư?"
Sau khi hắn cảm thấy ở đây có gì đó kỳ lạ bèn cầu cứu về tông môn, Nhàn Nhã tiên tử cũng sẽ xảy ra chuyện, hắn không dám chậm trễ. Nhưng một hồi lâu sau, Đạo Tông Thiên Vân không đến, cho thấy chắc chắn phi kiếm có khả năng bị ngăn chặn. “Điện thoại cũng không có tín hiệu, chẳng trách đại ca không trả lời ta Lý Lạc Thư lấy điện thoại ra cập nhật lại, không nhận được tin nhắn trả lời của đại ca, cũng không thấy có tín hiệu. Nhàn Nhà Thu Hội xảy ra chuyện, hắn cũng không lo lắng lắm, đại ca như thần cũng ở đó, có lẽ có thể xoay chuyển tình hình.
Cất điện thoại di, Lý Lạc Thư như đang suy nghĩ điều gì, khẽ gật đầu. Hắn tìm vị trí đặt bước chân. Đi bộ khoảng mấy chục bước, sức mạnh xung quanh bắt đầu phát huy tác dụng, Lý Lạc Thư đứng lại một lúc, trong lòng suy đoán, quyền hạn tương tự, là dư nghiệt của thời đại Thần Minh ư?
Hắn cất bước chân đi vào bên trong, thấp thoáng nghe thấy tiếng hung thú và tiếng cầu cứu.
Trong Đạo Tông Thiên Vân, Đông Húc chậm rãi mở mắt, vết thương trên người đã có chuyển biến tốt. Hắn lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn vào nhóm đồng môn:
“Sư huynh sư tỷ, ta dưỡng thương xong rồi.
Bích Thiên Kiếm Khách:
“Dẫn đường đi, chúng ta phải đến Nhàn Nhã Hồ, mất liên lạc với các nàng đại sư tỷ rồi, chắc chắn có liên quan đến người làm hại ngươi, đội quân đi phía sau, mấy người chúng ta xông qua đó trước"
Lãng Hải Vô Tình Kiếm:
“Tốc chiến tốc thắng, không thể kinh động đến tông chủ"
Kiếm Hạ Mẫu Đơn:
“Các ngươi đừng làm bừa, qua đó xem tình hình trước đã"
Bích Thiên Kiếm Khách:
“Sư đệ gần đó đi kiểm tra tình hình rồi, đến giờ vẫn chưa báo tin về, không cần nghĩ cũng biết, tình hình bên đó không ổn"
Đông Húc:
“Sư huynh sư tỷ, ta đã xuất phát rồi, đợi ta một lúc.
Lập tức một đám đệ tử khá lợi hại của Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông xông về hướng Nhàn Nhã Hồ. Trên đường đi, Đông Húc tràn đầy tự tin, nhiệt huyết sục sôi, làm chuyển phát nhanh quá lâu, hắn cũng sắp quên mất cảnh tượng Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông họ mang theo kiếm ý ngút tận mây xanh. Lần này, kiếm ý của hắn hướng thẳng lên trời cao. Nhớ lại kiếm ý, hắn bỗng nhớ tới cái chỉ tay của Lý Lạc Thư.
Khi đó, hắn không cảm nhận được bất cứ thứ gì, nhưng cảnh tượng đó cứ quanh quẩn trong đầu hắn xua mãi không đi.
“Không phát hiện được gì ở gần đây.
Chu Tự đi dạo một vòng xung quanh Thần Điện, ngoại trừ có một vài con hung thú thì không có gì khác. Nơi này trời giáng ngọn lửa ít hơn, chỉ có thể dùng nhận biết thời gian, đốt lửa cũng phải tự chuẩn bị.
Chu Tự tìm hiểu từ chỗ bật lửa hình người.
“Phải tiếp tục lên thượng du sông à?"
Thu Thiển cầm cành cây định đánh Tiểu Tĩnh.
“Không thể ngồi chờ chết, đi lên trước xem tình hình, có lẽ có thể thấy được ánh sáng"
Trả lời câu hỏi của Thu Thiển xong, Chu Tự nhìn chằm chằm cành cây nghi hoặc nói:
“Sao lại muốn đánh Tiểu Tĩnh.
“Đột nhiên muốn đánh, cảm thấy rất thú vị.
Thu Thiển cầm cành cây liếc Tiểu Tĩnh một cái nói.
“Mẹ à, cô giáo đánh người bừa bãi.
Tiểu Tĩnh tóm vạt áo của Xuân Sinh góc xin giúp đỡ.
“Chắc chắn là ngươi lại chọc giận cô giáo rồi.
Xuân Sinh gõ nhẹ trán Tiểu Tĩnh nói.
“Con đâu có"
Tiểu Tĩnh quay đầu.
Ăn cơm xong, Tiểu Tĩnh ôm sách dựa bên cạnh mẹ định ngủ một giấc. Chu Tự cùng Thu Thiển ngồi bên đống lửa, cho thêm củi từng ít một. Nơi này có rất nhiều cây khô, không thiếu củi đốt, nhưng lại thiếu thực vật, trừ phi bữa nào cũng ăn thịt.
Nhưng đây không phải là cách.
Ngày mai Thu Thiển có thể lấy gạo ra, coi như được ăn thứ khác rồi. Xuân Sinh và Tiểu Tĩnh đều chưa từng ăn cơm gạo trắng, cho các nàng mở rộng tầm mắt.
“Chu Tự ca ca, nếu Nguyệt tỷ không thể dẫn được cha của nàng đến, thì chúng ta có thể đến Thần Quốc không?"
Tiểu Tĩnh nhìn Thu Thiển lấy cái chăn lông ra và hỏi.
Vì cái chăn lông quá sạch, ban đầu các nàng cũng không dám chạm tay vào. Họ đặc biệt đến Lạc Hà tắm hai ba lượt, giặt cả quần áo tìm được từ trong đống đổ nát. Phải làm sạch rất nhiều lần rồi mới dám chạm vào chăn lông. Những thứ này quá sạch.
Chu Tự thấy vậy vừa buồn cười vừa không đành lòng.
“Đương nhiên là có thể"
Chu Tự chắc chắn nói:
“Bây giờ là tháng mười một, hai ba tháng nữa thì đến ngày khai giảng, chắc chắn chúng ta sẽ đi ra trước khi ngươi khai giảng"
“Vậy ta học giỏi thì có phải được đến sống trong thành không? Cha và mẹ cũng được sống những ngày tốt đẹp, không cần lén để dành đồ ăn cho ta và tỷ tỷ nữa?"
Tiểu Tĩnh tròn xoe mắt hỏi.
“Được, nhất định là được"
Chu Tự gật đầu.
Bất kể là Thanh Thành hay trấn Thanh Bắc, chi phí sinh hoạt đều không cao, chắc chắn có thể sống yên ổn tốt đẹp. Chỉ cần Tiểu Tĩnh học thật giỏi, tìm được công việc tốt thì không thành vấn đề.
1054 chữ