Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 387: Trân Quý

Chương 387: Trân Quý


“Thật không? Thế thì ta phải học thật chăm chỉ.
Tiểu Tĩnh ôm sách đắp chăn lông tỏ vẻ mặt vui vẻ.
Ngày hôm sau.
Thu Thiển lấy gạo ra bắt đầu nấu cơm.
“Đây là gạo hả?"
Buổi sáng Xuân Sinh dạy sớm giúp đỡ, tỏ vẻ mặt kinh hãi.
Nàng chưa bao giờ từng thấy loại gạo này.
“Ừm, đợi các người đến Thanh Thành thì bữa nào cũng được ăn những thứ này"
Thu Thiển mỉm cười nói.
“Bữa nào cũng được ăn? Đắt lắm phải không?"
Xuân Sinh có chút xót ruột.
“Không đắt, tiền công một tháng làm việc của ngươi có thể ăn được gạo này cả năm.
Thu Thiển giải thích nói.
“Thật sự có nơi như vậy ư?"
Xuân Sinh khó mà tin nổi.
Thu Thiển cười gật đầu, khẳng định nói:
“Có"
“Nhưng, nhưng không tế sống thì chẳng phải không thể nói giao tiếp với Thần Minh à?"
Trong mắt Xuân Sinh có vẻ kiên quyết.
“Ngươi đừng làm bừa đấy, các ngươi không cần lo lắng chuyện này, cứ giao cho chúng ta là được. Ta sẽ có cách.
Thu Thiển trấn an nói, sau đó nàng đưa thịt cho Xuân Sinh:
“Thái thịt giúp ta, đợi Tiểu Tĩnh ngủ dậy, vừa hay có thể ăn luôn.
Xuân Sinh gật đầu, lặng lẽ giúp nàng.
Chu Tự đứng trên cây nhìn khắp bốn phương tám hướng, bất kể đứng ở chỗ nào nhìn khắp xung quanh cũng đều chỉ thấy bóng tối. Không có hướng nào có ánh sáng. Trong phạm vi tầm mắt có thể thấy cũng có hướng có ánh sáng, nhưng phần lớn đều là đống lửa.
“Thượng du Lạc Hà rất ít ánh sáng, có lẽ đi lên trên có thể tìm được nhiều thứ hơn, phải đi lên xem sao"
“Không biết có nguy hiểm quá không, phải đọc sách giữ tinh thần cảnh giác mọi lúc mọi nơi"
“Ăn cơm thôi"
Giọng nói của Thu Thiển vang lên.
Đáp lại một tiếng, Chu Tự nhảy về chỗ nghỉ ngơi.
“Oa, cô giáo Thu Thiển, đây là hạt trân châu phải không? Tỷ tỷ nói với ta hạt trân châu cực kỳ cực kỳ trắng"
“Đây là cơm, là đồ ăn.
“Gạo? Gạo đẹp như này mà ăn thì chẳng phải rất đáng tiếc ư?"
“Ha, ngươi muốn sưu tập lại phải không? Có cần ta tìm cái chai cho ngươi không?"
“Không, không, ta ăn ngay đây, không cất đi nữa.
Chu Tự về chỗ nghỉ ngơi, cảm thấy ngày nào Thu tỷ cũng dọa trẻ con, nếu có con của mình...cảm giác hơi bất tiện.
Ăn xong nghỉ ngơi một lúc, họ đi thẳng đến thượng du Lạc Hà. Không ai biết tận cuối của con đường có gì, có lẽ có thể thấy lối ra, hoặc có thể sẽ nguy hiểm hơn.
Đã đi mấy ngày, họ có càng ngày càng nhiều đồ đạc hành lý, Thu Thiển lấy ra một bộ đồ trẻ em, là quần áo của Nguyệt tỷ. Đây là phần thưởng dành cho Tiểu Tĩnh học giỏi, nhận bộ quần áo, Tiểu Tĩnh vui sướng nhảy lên, ôm quần áo vô cùng trân trọng.
“Mặc vào xem nào"
Thu Thiển nhìn Tiểu Tĩnh nói.
Nghe vậy Tiểu Tĩnh nhăn nhó, không muốn nói:
“Sẽ, sẽ bị bẩn mất, đợi sau này rồi mặc"
“Sau này lại mua Chu Tự cười nói.
“Mặc xem có đẹp không Xuân Sinh cũng tỏ vẻ mặt chờ mong.
“Vậy...vậy thì mặc một chút.
Tiểu Tĩnh miễn cưỡng nói.
Chu Tự tránh đi, đợi khi Thu tỷ gọi rồi mới quay lại.
Lúc này một cô bé năm sáu tuổi tràn đầy tinh thần đứng phía trước hắn, tóc buộc hai bên, mặc váy liền thân màu trắng. Với Nguyệt tỷ thì đây là váy liền thân dài trên đầu gối, còn với Tiểu Tĩnh thì nó là váy dài quá đầu gối. Không rộng, vừa vặn.
Tuy rằng làn da của Tiểu Tĩnh hơi ngăm đen, tay chân hơi thô ráp, nhưng vẫn đáng yêu xinh đẹp.
“Tiểu công chúa ở đâu ra thế này?"
Chu Tự trêu ghẹo nói.“Ừm, còn đẹp hơn đại tiểu thư của nhà người ta Hốc mắt Xuân Sinh hơi ướn ướt.
“Được, được chưa? Ta phải thay quần áo"
Tiểu Tĩnh có chút xấu hổ. Cuối cùng cô bé vẫn thay lại cái áo vải thô trước đó. Trên đường đi cô bé tự cầm quần áo, bảo quản rất cẩn thận.
Hai ngày sau, Thu Thiển cho Xuân Sinh một bộ quần áo rất bình thường như rất sạch sẽ, là bộ cổ trang mà nàng mặc trong giới tu chân. Xuân Sinh nói đây là loại vải tốt nhất mà cả đời nàng từng sờ, càng đừng nói là mặc.
Chu Tự ở một bên bật cười, nói sau này có thể mua tùy ý.
Họ càng đi về phía trước, xung quanh càng tối đen, nếu không phải có ngọn lửa của Chu Tự thì họ sẽ không đi nổi. Lần mò trong bóng tối là nộp mạng.
Nước sông Lạc Hà cũng bắt đầu mất đi sức sống, dường như sắp đến đầu nguồn.
Đầu nguồn có thể là một hồ nước vô cùng rộng lớn, nhưng rốt cuộc quanh đấy có gì, họ không thể đoán trước. Tìm được một nơi khá ổn, họ tính nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại xuất phát.
Trời tối đen nhưng họ vẫn ăn ngủ nghỉ ngơi bình thường, có đồng hồ báo thức hình người của Thu tỷ, sẽ không bị nhẫm lần thời gian. Chu Tự đốt lửa khắp xung quanh, bảo đảm ánh sáng cho Tiểu Tĩnh học bài, cũng đề phòng có hung thú lại gần. Có đủ ánh sáng mới có cảm giác an toàn.
Vị trí đống lửa do Thu tỷ chỉ định, dưới sự ảnh hưởng của vị trí chỉ định, ánh sáng càng sáng rõ ấm áp hơn.
Minh Nam Sở lấy Thần Điện làm trung tâm tìm kiếm lối ra ở xung quanh, tìm hồi lâu cũng không có thu hoạch gì.
Tiểu An đi theo bên cạnh hắn, vì không thiết lập lại, đồ văn vặt trong pháp bảo trữ vật của hắn sắp hết.
1157 chữ


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất