Chương 389: Biến Hóa Lần Hai
“Vào rồi, không dễ lắm.
Lý Lạc Thư không còn dậm chân tại chỗ mà bước vào trong pháp trận, vừa tiến vào lập tức một màn đen tối ập vào mắt hắn. Bóng tối này khiến hắn không thể nhìn thấu, thậm chí còn hút ánh mắt. Giống như hang động tối om, không thể biết rõ khó mà hiểu được.
“Vấn đề khá lớn"
Ầm!
Xa xa có tiếng ầm...ầm.
Hắn kiểm tra một lượt rồi cau chặt mày, bên đó có một đám trẻ con đang bị truy đuổi. May mà không đến muộn. Bước một bước đi ra, bóng hình của Lý Lạc Thư xuất hiện ở phương xa.
“Cứ cảm thấy có người tiến vào nhưng lại không thể xác định vị trí.
Trên không trung, Lộ Lộ tiên tử cúi đầu nhìn trận pháp xung quanh. Nàng đã bỏ ra biết bao tâm huyết để bày bố trận pháp, không rõ tình hình bên trong cũng là bình thường. Nhưng có người tiến vào kết giới trận pháp, nàng cũng không thể phát hiện được chính xác, điều này đúng là không bình thường. Chỉ có một khả năng, đó là người tiến vào vô cùng lợi hại. Lợi hại trong cả trận pháp và tu vi.
“Có người tiến vào ý nghĩa là tất cả đã mất kiểm soát, không chỉ là bên ngoài, cũng không chỉ là trận pháp, mà còn có Vĩnh Ám Chi Dạ"
Bàn tay ánh sáng có lòng tốt nhắc nhở nói:
“Bây giờ bỏ đi vẫn còn kịp.
“Tại sao ngươi không bỏ đi?"
Lộ Lộ tiên tử hỏi.
“Ha, ngươi cứ tưởng rằng ta còn ở đây, nhưng thực tế ta đã bỏ đi từ lâu rồi. Sự cường mạnh của giới tu chân, ta biết rõ hơn ai hết, ở đây vừa có Thiên Chi Kiều Nữ của các thế lực, vô cùng nguy hiểm, ta đâu dám tiếp tục ở lại?"
Bàn tay ánh sáng nói với giọng trầm thấp.
Lộ Lộ tiên tử cười lạnh lùng, không nói gì thêm.
Nàng quan tâm Vĩnh Ám Chi Dạ đêm nay sẽ có biến hóa mới không? Về lý thuyết thì không có khả năng này, nhưng sự biến hóa trước đó hiện ra rõ ràng trước mắt.
Ẩm..ầm!
Tiếng nổ đột nhiên truyền ra từ Vĩnh Ám Chi Dạ, bóng tối đang cuồn cuộn, nổi lên gió lốc.
“Biến hóa còn lớn hơn trước, rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì?"
Bàn tay ánh sáng nghĩ mãi không hiểu. Tuy thời đại tu chân rất lợi hại, nhưng thời đại Thần Minh không hề kém.
Vô số Thần Sứ tiến vào liền bặt vô âm tín, Thái Dương Thần hết cách bó tay. Nhưng chưa qua hai ngày, Vĩnh Ám Chi Dạ biến hóa hai lần, lần sau lớn hơn lần trước. Biến hóa lần này dường như cả Vĩnh Ám Chi Dạ đang rung lên, như đang giãy dụa tỉnh lại.
“Là việc ngoài ý muốn, hay là chuyện đương nhiên phải thế?"
Lộ Lộ tiên tử nói nhỏ.
“Ngươi không muốn thừa nhận tu chân giả cường mạnh"
Bàn tay ánh sáng nói.
“Không, ta chỉ không muốn thừa nhận thời đại Thần Minh không bằng thời đại tu chân.
Lộ Lộ tiên tử nhìn về phía bàn tay ánh sáng, hỏi ngược lại: “Ngươi có cam tâm không? Khiến thời đại Thần Minh khoanh tay bất lực, thậm chí hy sinh khổ nạn lớn cũng không thể nổi lên làn sóng trong thời đại tu chân. Khoảng cách chênh lệch giữa hai thời đại không phải là một tí teo."
Bàn tay ánh sáng im lặng không nói. Hắn thực sự không muốn thừa nhận. Nhưng sự thực thế nào, cần phải sau này nghiên cứu thảo luận, dù sao cho đến hiện tại họ không thể biết tình hình bên trong Vĩnh Ám Chi Dạ.
"Ùm?"
Đột nhiên Lộ Lộ tiên tử cau mày, nàng thấy trong Vĩnh Ám Chi Dạ có...ánh sáng? Đây là biến hóa cấp độ thế nào?
Rõ ràng là nàng thả ra Vính Ám Chi Dạ, nhưng lại không biết gì về nó, thậm chí còn bị chấn hãi vì nó.
Ầm!
Vung ra một quyền, những hung thú lại gần đều bị Chu Tự tiêu diệt.
Họ đến bên hồ, đầu nguồn đúng là một con hồ lớn. Mặt hồ tĩnh lặng, yên tĩnh không một gợn nước. Nếu không phải cảm nhận được nước chảy ngầm ở dưới đáy, thì nơi này chính là biển chết đen tối.
Hồ này rộng bao nhiêu, họ cũng không thể xác định, họ chỉ biết rằng không thể biết được điểm cuối. Có lẽ nơi này không phải hồ, mà là biển.
“Nghỉ ngơi ở đây đi, sau đó tiếp tục xuất phát”.
Chu Tự nói.
Không biết họ đã ở đây bao nhiêu ngày, đi cứ thẳng về phía trước, không thấy điểm cuối. Nếu cuối cùng không thể tìm được con đường mời, thì chủ đành trở lại con đường cũ, về đến nơi hoang vu nhưng vẫn miễn cưỡng tính là môi trường tốt. Thần Điện có thể trở thành nơi sinh sống.
“Không tìm được con đường để rời khỏi đây, thực sự phải quay lại ư?"
Trong lúc ngồi nghỉ, Tiểu Tĩnh hỏi.
“Quay về nghỉ ngơi, sau đó đi về hạ du.
Chu Tự cười an ủi nói:
“Tóm lại trước khi khai giảng nhất định sẽ giúp ngươi báo danh, cho ngươi được vào giảng đường"
Tiểu Tĩnh cười gật đầu, nhưng nàng vẫn nói nhỏ:
“Muộn một chút cũng không sao, Chu Tự ca ca không cần quá để ý.
Chu Tự cười gật đầu.
Họ lại đi thêm mấy ngày. Mấy ngày nay cuối cùng Thu Thiển đã lấy ra hết những thứ ăn được, ngoại trừ một ít gạo, họ không còn nhiều đồ. Cũng may còn không ít thịt, vẫn có thể trụ được một thời gian.
“Sau này phải ăn khổ rồi.
Thu Thiển xoa đầu Tiểu Tĩnh cười nói:
“Nếu không hài lòng thì nhớ nói ra đấy"
Dọa cho Tiểu Tĩnh sợ đến co lại phía sau mẹ, nhưng nàng vẫn trả lời Thu Thiển:
“Không khổ, đây là cuộc sống trong mơ.
1120 chữ