Chương 392: Kiếp Sau
“Lần này ta không dọa ngươi"
Thu Thiển lại đưa tay ra tiếp tục nói:
“Ngươi và mẹ đi ra, ta khác với Chu Tự, ta là người xấu, người xấu rất dễ hành sự, có thể cho ngươi trực tiếp đến học trường của chúng ta.
“Ta cũng..."
Tiểu Tĩnh không nhịn được òa khóc:
“Ta cũng muốn đến thành phố của các ngươi, sống cuộc sống hạnh phúc. Nhưng ánh sáng giáng xuống, bóng tối sẽ trở thành một phần của ánh sáng, chúng ta không thể tiếp tục tồn tại, vì chúng ta ở trong bóng tối nhưng lòng lại hướng về ánh sáng"
Ẩm ầm!
Bóng tối méo nó, ánh sáng xuất hiện, nhưng không phải ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, mà là ánh sáng từ trong lòng phát ra. Vĩnh Ám Chi Dạ nghênh đón Lê Minh Chi Quang.
Bóng tối đang xa dần, xa dần cùng bóng tối còn có bóng dáng của Tiểu Tĩnh và Xuân Sinh.
“Nếu...ta nói là nếu, nếu lúc đó người xuất hiện bên chúng ta là các ngươi, thì tốt biết bao"
Tiểu Tĩnh vừa khóc vừa nói.
“Xuất hiện bây giờ cũng được rồi, chúng ta đủ hạnh phúc rồi.
Xuân Sinh xoa đầu Tiểu Tĩnh mỉm cười nói.
“Ta ghét Thần Minh, nhưng.
Tiểu Tĩnh nhìn sang Thu Thiển, cười nói:
“Nhưng ta thích cô giáo Thu Thiển Vừa dứt lời, Tiểu Tĩnh kéo mẹ cất bước chân đi về phía ánh sáng mà Chu Tự và Thu Thiển ở đó.
Bùm!
Tiểu Tĩnh giang hai tay ôm lấy Chu Tự và Thu Thiển nói:
“Chu Tự ca ca, Thu Thiển tỷ tỷ, đừng quên chúng ta nhé. Hy vọng kiếp sau, ta cũng được sinh ra tại ‘Thần Quốc.
“Chắc chắn là vậy.
Chu Tự cất giọng trầm thấp Xuân Sinh cười nhìn Chu Tự và Thu Thiển, nói:
“Con đường này gây phiền phức cho các ngươi, bầu trời cũng sẽ sáng, không phải sao?"
Không cần đau lòng buồn bã, vì chúng ta ra đi trong nụ cười.
Vừa dứt lời, Chu Tự cứ như vậy nhìn bóng tối xa dần, nhìn Tiểu Tĩnh và Xuân Sinh phát ra hào quang, dần dần biến mất. Cùng lúc đó, trên người Tiểu Tĩnh có bóng tối xuất hiện, bóng tối này che phủ Chu Tự và Thu Thiển. Sau đó cảnh tượng trước mặt họ bắt đầu thay đổi, vô số cảnh tượng liên tục lóe lên, tựa như thời gian đang nghịch chuyển, cuối cùng dừng lại ở một thôn trang nhỏ.
Thấy nơi này, đồng tử của Chu Tự co lại, tay nắm chặt nắm đấm.
Cuối cùng hắn cũng biết sự hình thành của bóng tối, Vĩnh Ám Chi Dạ.
Minh Nam Sở ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, thở dài trong lòng. Vẫn chưa có thu hoạch gì, cho dù hắn đưa theo Tiểu An tìm kiếm khắp nơi cũng không có dấu hiệu nào có thể ra ngoài. Khi nghỉ ngơi bên ngoài Thần Điện, Tiểu An đột nhiên đến bên cạnh hắn, đưa điện thoại qua.
“Hết pin rồi à? Ta sạc giúp ngươi, nếu chúng ta có cơ hội ra khỏi đây, ngươi không được chơi như vậy đâu. Chơi điện thoại làm lỡ hết việc Minh Nam Sở dạy bảo theo bản năng.
“Vẫn còn pin, chỉ là trả cho Minh đại ca thôi, ta không chơi điện thoại.
Tiểu An cười nói.
Minh Nam Sở tỏ vẻ mặt nghi hoặc nhận lấy điện thoại, đúng là vẫn còn nhiều pin.
“Đói rồi hả?"
Hắn hỏi.
Tiểu An nhìn Minh Nam Sở, dường như muốn nhốt chặt người trước mắt vào trong mắt và trong lòng. “Không đói, Minh đại ca đi theo ta"
Tiểu An cầm cổ tay của Minh Nam Sở đi vào bên trong Thần Điện. Một lát sau, Minh Nam Sở đang thắc mắc thì phát hiện ra một luồng sáng. Ở vị trí tế đàn ban đầu bị hắn đập nát, không biết xuất hiện chùm sáng từ lúc nào. Tiểu An đưa tay đẩy hắn đi vào, khi hắn muốn đi ra phát hiện mình đã không thể ra khỏi chùm sáng. Chuyện gì thế này? Trong lúc nghi ngờ, hắn nhìn sang Tiểu An ở phía trước nói:
“Ngươi làm gì thế hả?"
“Minh đại ca phải đi rồi, ngươi không thuộc về nơi này"
Tiểu An cười nói.
“Thế còn ngươi?"
Minh Nam Sở hỏi.
“Ta cũng phải rời đi rồi.
Tiểu An nhìn Minh Nam Sở nở nụ cười:
“Ta và muội muội tâm ý tương thông, nàng và mẹ có được hạnh phúc, ta cũng đã có được hạnh phúc.
Minh Nam Sở cau chặt mày, hắn từng phân tích rất nhiều, Tiểu An là nhân vật quan trọng, nhưng được đối phương đưa ra ngoài là việc nằm ngoài dự liệu của hắn. Nơi như này giống như không gian dị thường, theo lý mà nói chắc chắn có nguy hiểm khó mà đoán trước, hắn cũng vẫn luôn trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng đến hiện tại, ngoại trừ đám dã quái thì hắn chưa gặp phải nguy hiểm nào đáng để nghiêm túc đối mặt.
Khác biệt lớn nhất cũng chính là tế đàn đó.
Sau khi tế đàn bị phá hỏng, Minh Nam Sở vốn tưởng rằng sẽ đối mặt với nhiều việc nguy hiểm hơn, nhưng Tiểu An lại nói với mình phải rời đi rồi khiến hắn chấn hãi.
“Minh đại ca thực sự là một người tốt bụng và dịu dàng, lần đầu tiên ngươi nói vì ta xinh đẹp nên không thả ta vào tế đàn, ta còn tưởng là thật, nên muốn xác nhận lại. Sau đó lần thứ hai ta trở nên xấu xí, người nói ta còn nhỏ, lần thứ ba ta lớn lên rồi, ngươi nói ta còn khoảng thời gian tốt đẹp phía trước, lần thứ tư ta già đi, ngươi nói ta già rồi bảo ta trân trọng thời gian còn lại. Khi đó từ trong tiềm thức ta mới hiểu ra, đó đều chỉ là cái cớ, ngươi chỉ không muốn để ta lên mà thôi. Ta rất nhát gan, lần nào cũng làm mất mặt, lần nào cũng khóc rất khó coi, đi đường còn chậm. Nhưng ta không cảm thấy Minh đại ca chán nản, cũng không cảm thấy có ác ý. Ta không cố ý, ta thực sự rất cố gắng"
1093 chữ