Chương 393: Quà Tặng
Sắc mặt của Tiểu An bị che phủ bởi nụ cười, nàng nhìn Minh Nam Sở tiếp tục nói:
“Đi theo Minh đại ca, ngày nào ta cũng rất vui vẻ, rất tự do. Trên đường đi ta cũng cố hết sức giúp đỡ, nhưng hình như người hơi chê ta giúp đỡ, đặc biệt là món thịt nướng của ta. Thực ra rất khó ăn phải không? Nhưng lần nào ngươi cũng ăn hết.
“Ngươi nhớ hết từng lần ư?"
Minh Nam Sở khó mà tin nổi.
Mỗi lần gặp được Tiểu An, mỗi lần nói chuyện và ra quyết định, hắn đều quan sát thái độ của đối phương. Thực ra mỗi lần đều khác nhau, có lúc đổi một câu nói thì sẽ là hai thái độ trái ngược nhau. Không phải giả bộ.
“Không phải."
Tiểu An nghiêm túc nói:
“Tối hôm qua ta và muội muội tâm ý tương thông, tỉnh lại từ trong mơ mới nhớ đến mọi việc trước đây. Thực ra ta hy vọng Minh đại ca sẽ ở lại,nhưng nơi này không thể ở lại lâu, ta phải đưa người rời đi. Nếu không sẽ bị chúng ta đồng hóa. Ta rất trân trọng hạnh phúc mà Minh đại ca mang đến cho ta, cho nên ta sẽ không phá hỏng nó, phải bảo vệ nó"
“Ta cũng không làm gì hết.
Minh Nam Sở nghi hoặc hỏi.
“Nhưng ngươi đã nói với ta một câu, một câu khiến trong lòng ta tràn ngập ánh sáng"
Tiểu An đưa tay ra, bắt chước giọng diệu của Minh Nam Sở nói:
“Ngươi nói xem, hoặc là cùng sống, hoặc là cùng chết. Chỉ là câu nói này, đã phá vỡ tất cả bóng đen sâu trong lòng ta, xua tan tất cả u ám trong lòng ta.
Minh Nam Sở thấy tay của đối phương ở chỗ ánh sáng, lập tức đưa tay tra nắm lấy.
Sau đó kéo về phía ánh sáng:
“Vậy ngươi có thể rời khỏi bóng tối không?"
Tiểu An lại gần thuận theo lực kéo của Minh Nam Sở, ánh sáng xuất hiện trên người nàng, bóng tối xung quanh bắt đầu lui dần.
“Ta không thể rời khỏi bóng tối, vì ta sẽ trở thành ánh sáng, có thể tan biến tại đây, nhưng ta rất hạnh phúc. Vì trong lòng ta một ánh sáng bất diệt, chính là Minh đại ca. Có lẽ ngươi cảm thấy mình không làm gì, nhưng ngươi đã cứu vớt ta, cho ta niềm hạnh phúc vô tận. Nếu Minh đại ca là người của thôn chúng ta, lớn lên nhất định ta sẽ gả cho ngươi. Nhưng ta không tiếc nuối, vì...
Tiểu An tới gần Minh Nam Sở chủ động ôm hắn, vui vẻ nói:
“May mắn thay Minh đại ca không phải là người của thôn chúng ta, nếu không, sẽ không về được với ánh sáng"
Nhìn cơ thể Tiểu An đang dần biến mất, Minh Nam Sở thử hỏi:
“Còn cách nào cứu được ngươi không?"
“Ngươi đã cứu ta, bây giờ lòng ta hướng về ánh sáng, tràn ngập hạnh phúc.."
Tiểu An lùi một bước, cơ thể chậm rãi dâng lên, nở nụ cười nói với Minh Nam Sở “Tạm biệt, Minh đại ca"
Nhìn Tiểu An sắp biến mất, Minh Nam Sở lên tiếng nói như ma xui quỷ khiến “Ta nói ngươi rất xinh đẹp là thật đấy"
Tiểu An đang mỉm cười liền lộ ra hàm răng trắng tinh, cười càng rạng rỡ:
“Ta đã thu thập rất nhiều thứ, hình như Thần Minh đều muốn có, tuy chỉ là một vài mảnh vụn, nhưng hy vọng có thể giúp được Minh đại ca"
Tiểu An hóa thành vô số điểm sáng, bóng tối xung quanh biến mất theo.
Một vài ánh sao lấp lánh nhập vào cơ thể của Minh Nam Sở, là sức mạnh thuộc về Vĩnh Ám Chi Dạ. Món quà đến từ Tiểu An.
Ở những nơi khác, tất cả những người không ngược đãi thôn dân đều có được quà tặng.
Thiên Vân Y Y, Hạ Vũ Trúc, Cố Nhạn, Long Ân Hồng, Dao Di Thiên Nữ, Thượng Quan Hà, Tiêu Bộ, Bạch Tử, tất cả đều đưa mắt tiễn những người này rời đi.
Tiêu Bộ nhìn thiếu niên trước mắt nói:
“Đã nói là bái ta làm sư, mà cứ đi như vậy hả?"
“Kiếp sau, kiếp sau ta còn muốn làm đệ tử của sư phụ"
Thiếu niên lớn tiếng nói.
“Ta cũng không giúp gì được cho ngươi, ngươi không cần cảm ơn ta"
Dạ Nguyệt Thiên Nữ nói với cô gái trước mắt.
“Có chứ, rất nhiều rất nhiều"
Cô gái đáp lại nói.
Đương nhiên cũng có một vài người không được yêu quý, họ không nhận được quà tặng nào, nhưng cũng không bị Vĩnh Ám Chi Dạ đồng hóa.
...
Cả Vĩnh Ám Chi Dạ đều biến mất, tất cả được thay thế bởi ánh sáng. Cùng lúc đó, Chu Tự nhìn cảnh tượng trước mắt trầm mặc không nói.
Hắn thấy Lạc Hà thôn bị bóng đen bao trùm, trên trời có ngọn lửa giáng xuống, người trong thôn kinh hãi hoảng sợ, sau khi bình tĩnh lại mới tìm kiếm nơi ở mới ở khắp nơi.
Cuối cùng họ định cư ở phía dưới Thần Điện. Vốn dĩ cũng coi như sống yên ổn, tuy thiếu thốn lương thực, nhưng vẫn có thể nuối sống con cái. Nhưng đến một ngày có một đám người mặc áo choàng xám đến, họ cầm quyền trượng, tìm đến mọi người trong thôn. Thôn dân đi ra, vui mừng hớn hở tưởng rằng có người đến cứu vớt họ. Nhưng sau khi thôn dân tập trung lại, người mặc áo choàng xám cầm quyền trường đánh một đòn xuống. Trưởng thôn bị đánh chết đầu tiên.
Những thôn dân khác hoảng sợ, nhưng người mặc áo choàng xám không có ý định dừng tay.
Trận giết chóc bắt đầu chuyển sang hình ảnh khác.
Là Xuân Sinh ôm Tiểu Tĩnh chạy thục mạng trên vùng đất hoang, vẻ mặt kinh sợ.
Tiểu Tĩnh ôm chặt Xuân Sinh khóc lóc.
Lúc này có năm người mặc áo choàng đen đuổi theo phía sau, khi sắp đuổi đến gần, Xuân Sinh nói gì đó với Tiểu Tĩnh, sau đó đặt nàng trong bụi bỏ, bảo nàng chạy trước.
Xuân Sinh cầm cành cây, bắt đầu ngăn cản năm người mặc áo choàng xám đó.
1064 chữ