Chương 397: Cảm Ơn
Một đoàn lưu quang màu đen từ từ rơi xuống, cùng với đó là một viên đá nhỏ màu đen.
Chu Tự nhận lấy viên đá, hắn không biết đây là cái gì nhưng chắc chắn không phải hạch tâm của Vĩnh Ám Chi Dạ.
Hạch tâm thật sự là đoàn lưu quang màu đen kia.
Thu Thiển bắt lấy lưu quang, trong nháy mắt nàng đã biết được đây là cái gì:
"Đây chính là nguồn gốc của mọi thứ, một phần quyền hành Hắc Dạ"
Chu Tự quay đầu nhìn về phía nơi xa, hắn đã thấy kết quả của Lạc Hà Thôn, dù sao cũng phải tìm một chỗ xả giận.
"Thu tỷ đưa ta tới đó đi"
Hắn quay đầu nhìn về phía Thu Thiển.
"Được."
Thu Thiển gật đầu.
Quyền hành Hắc Dạ có một phần nhỏ liên quan tới không gian, mà Tiểu Tĩnh cho bọn hắn năng lực tạm thời khống chế quyền hành.
Có thể trực tiếp đuổi theo người vừa chạy trốn kia.
Thu Thiển vừa dứt lời, đêm tối đã bao bọc Chu Tự lại, sau đó biến mất ở ngay tại chỗ.
Thu Thiển vẫn còn đứng đó, nàng muốn trao đổi với quyền hành, để cảm nhận những người cuối cùng của Lạc Hà Thôn. Trong bóng tối, Thu Thiển nhìn thấy Tiểu Tĩnh đứng trước mặt Xuân Sinh, bên cạnh Xuân Sinh còn có một nam tử chất phác. Trước mặt họ là một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, ai nấy đều tươi cười vui vẻ.
Mà sau lưng một nhà bốn người bọn hắn là rất nhiều thôn dân.
Tiểu Tĩnh mặc váy, nàng vẫy tay chào từ biệt Thu Thiển với đôi mắt óng ánh lệ.
Tiểu An cũng vẫy tay, còn có Xuân Sinh và trượng phu của nàng.
Mọi người đều tươi cười, đi ra khỏi bóng tối rồi bước về ánh sáng.
Thu Thiển đưa tay ra, vẫy tay chào từ biệt họ.
Nàng hơi hé miệng, nhưng không thể nói ra câu hẹn gặp lại được...
"Mấy người các ngươi mà cũng dám ngăn cản ta à?"
Lực lượng của Lộ Lộ tiên tử đang phun trào, bóng dáng nàng lấp lóe trong không trung, bóng đêm bao trùm xung quanh.
Rầm...Đoàng!
Trong bóng tối, thuật pháp của nàng khó mà bắt giữ, uy lực kinh người.
Kiếm ý của đám người Bích Thiên kiếm khách không thể nào làm tổn thương đối phương dù chỉ một chút, lại bị hắc ám làm bị thương nặng mà rơi xuống đất.
Đông Húc cũng đang giúp đỡ, nhưng cuối cùng bị công kích mà ngã xuống đất, mất đi chiến lực.
"Ngươi cảm thấy giết chúng ta là có thể chạy thoát ư?"
Lãng Hải Vô Tình Kiếm nói với giọng điệu lạnh lùng.
Thực lực đối phương đã hơi vượt qua tứ phẩm, mấy người họ lỡ chủ quan.
Thua quá nhanh.
"Giết các ngươi không tốn thời gian, các ngươi cũng tìm không thấy.
Lộ Lộ tiên tử không nói nhảm nữa mà trực tiếp lao vào bốn người.
Nàng vừa muốn động thủ thì đột nhiên có một chùm hắc quang giáng từ trên trời xuống.
Ầm!
Biến cố đột nhiên xuất hiện để đám người sững sờ.
Hắc ám rút đi, lưu quang đỏ sậm hiện lên, vẻ khát máu bắt đầu lan tràn, ý niệm hung tàn phung trào.
Một thân ảnh đỏ sậm đập vào tầm mắt của tất cả mọi người, hắn như hung thú viễn cổ, nhìn chăm chú vào Lộ Lộ tiên tử.
Lục phẩm Giai Linh.
Trong đầu bọn người Đông Húc đầu tiên là xác định thực lực của người vừa xuất hiện. Không biết vì sao mà trong lúc nhất thời cảm thấy khí thế của hắn nghiền ép tất cả mọi người.
Là hắn ư?
Đông Húc nhạn ra Chu Tự đầu tiên.
"Là ngươi thả Vĩnh Ám Chi Dạ ra à?"
Chu Tự nhìn thoáng qua Lộ Lộ tiên tử rồi hỏi một cách bình thản, trong giọng điệu không hề mang theo cảm xúc.
"Ngươi là ai?"
Lộ Lộ tiên tử nhíu mày.
Vừa rồi nàng đã bị lục phẩm Giai Linh này hù dọa, cảm thấy đối phương không phải là người bình thường.
Nhưng khi nhìn rõ tu vi thì nàng lại nhẹ nhàng thở phào. Cho dù đối phương không bình thường thì cũng chỉ là lục phẩm Giai Linh mà thôi. Còn nàng thì đã vượt qua tứ phẩm Nguyên Linh rồi.
"Là người sắp nói cảm ơn ngươi"
Chu Tự hơi cúi đầu hành lễ, giọng điệu vẫn bình tĩnh như lúc đây.
"Cảm ơn ngươi đã mở ra Vĩnh Ám Chi Dạ, để cả nhà Tiểu Tĩnh được cứu rỗi và giải thoát"
"Haha, chỉ thế thôi sao?"
Lộ Lộ tiên tử cảm thấy bình cười, nhân loại này thật ngu xuẩn.
Mấy người Bích Thiên kiếm khách cũng vô cùng mờ mịt, rõ ràng đối phương muốn làm hại tất cả mọi người, vì sao còn muốn cảm ơn?
Nhưng rất nhanh sau đó, câu nói tiếp theo của Chu Tự khiến bọn hắn kinh ngạc.
"Vì để cảm ơn tiên tử, ta hi vọng sẽ tự tay đưa tiên tử lên đường"
Gió nhẹ thổi qua.
Một câu tự tay đưa tiên tử lên đường khiến mọi người xung quanh sững sờ, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ.
Một lát sau, Lộ Lộ tiên tử cười phì thành tiếng.
Nàng nhìn Chu Tự, trong đôi mắt mang theo vẻ khinh thường rồi nói:
"Ngươi có từng nghĩ mình là tu chân giả mấy phẩm chưa? Hay là ngươi biết ta là mấy phẩm không? Ta có thể dành chút thời gian giải thích cho ngươi, ngươi là lục phẩm Giai Linh, còn ta là tứ phẩm Nguyên Linh, hơn nữa đã bước một chân ra khỏi Nguyên Linh rồi. Ngươi muốn giết ta thì phải sống sót qua hôm nay, sau này còn phải vượt qua ta thì mới có cơ hội. Nhưng ta sẽ không cho ngươi cơ hội đó"
Nói là dành thời gian giải thích nhưng Lộ Lộ tiên tử vừa cất tiếng đã động thủ ngay, phải giết chết Chu Tự nhanh một chút. Không sợ trộm lấy đồ, chỉ sợ trộm nhớ thương.
Sắc mặt Chu Tự vô cùng nghiêm túc khiến Lộ Lộ tiên tử kinh ngạc, nàng muốn bóp chết nguy cơ ngay từ trong trứng nước, nếu không sau này ăn ngủ không yên.
Đám người Đông Húc chỉ có thể nhìn, bọn hắn đã bị trọng thương, không thể kịp thời ngăn cản Lộ Lộ tiên tử.
Mẫu Đan tiên tử âm thầm thở dài trong lòng, nàng cảm thấy Chu Tự quá hồ đồ, sao lại chạy đến đây làm gì cơ chứ?
1113 chữ