Chương 398: Ta Là Thánh Tử Ma Đạo
Mạng chỉ có một, nhảy ra như thế này chẳng khác gì là tặng mạng cho người khác.
Chu Tự đối mặt với công kích của Lộ Lộ tiên tử, hắn bước ra trước, lưu quang đỏ sậm trên người đã biến mất, nhưng màu đỏ sậm trong con ngươi thì vẫn còn.
Khí tức lục phẩm Giai Linh cũng theo đó mà biến mất, hắn đứng ở đấy như một người bình thường.
Cùng lúc đó, Chu Tự có hơi hạ thấp người xuống, tạo thành tư thế ra quyền.
Răng...rắc!
Đại địa dưới chân hắn xuất hiện một vết nứt, mặt đất bắt đầu rung lên, những hòn đã nhỏ lắc lư rồi bay lên khỏi mặt đất, chúng bị lực lượng cường đại làm bắn bật lên.
Trong lúc nhất thời đám người Đông húc vô cùng kinh ngạc, lực lượng này từ đâu ra chứ?
Chắc chắn không phải là của Lộ Lộ tiên tử, vậy là...
Bọn hắn nhìn về phía Chu Tự, không thấy bất cứ vật gì, hắn chỉ đưa ra tư thế ra quyền, nhưng đúng là mọi sự chấn động đều đến từ Chu Tự.
Chẳng lẽ họ nhìn lầm rồi sao?
Đây là suy nghĩ trong đầu họ.
Nhưng suy nghĩ này vừa mới xuất hiện thì giọng nói trầm thấp của Chu Tự cũng theo đó vang lên, hắn như đang thông báo cho Lộ Lộ tiên tử:
"Vì cảm ơn nên một quyền này chỉ có một ngàn năm công lực, lên đường đi"
Ầm...ầm!
Chu Tự vung nắm đấm, dẫn tới tiếng vang chấn động.
Không gian bị đè ép, lực quyền đang khuếch tán.
Đất đá bay mù trời, ngọn núi cũng run rẩy theo.
Soạt!
Đám người Đông Húc bị thổi bay lên khỏi mặt đất trong phút chốc, lực lượng cường đại đè ép khiến cho họ không đứng dậy nổi.
"Đây là...
Bốn người vô cùng hoảng hốt, uy lực một quyền của đối phương lại có áp lực đáng sợ như thế. Mà họ còn không nhận ra là lực lượng gì, chỉ đơn thuần là sức mạnh bộc phát của cơ thể.
Một quyền này có thể đưa bọn hắn lên đường một cách nhẹ nhõm.
Lục phẩm Giai Linh không nên có lực lượng mạnh mẽ như thế mới đúng.
Bốn người nằm bò trên mặt đất, tránh đi gió cuốn cát bay, nhưng trong lòng vẫn trăm mối ngổn ngang không thể nào hóa giải, đến cùng đối phương là ai?
Lộ Lộ tiên tử phát động công kích, nàng đã đi tới trước mặt Chu Tự, đối diện với một quyền mang theo uy lực kinh khủng này.
Trong chớp mắt đó, nàng cảm thấy như một nắm đấm đủ để che đậy đất trời đang lao và tới nàng.
Lực lượng của nàng khi đối mặt với một quyền này thì nhỏ bé không gì tả xiết.
Đêm đen ngưng thực cũng đã tan rã!
Ầm...ầm!
Không gian xung quanh bạo động, Lộ Lộ tiên tử khó mà động đậy, nàng nhất định phải dốc toàn lực để chống lại một quyền này.
Nhưng tử vong đã bao trùm Lộ Lộ tiên tử, trực giác nói cho nàng biết mọi sự chống cự đều là uổng công vô ích mà thôi.
"Không! Ta và ngươi không thù không oán, ta là đệ tử của Nhàn Nhã tiên tử, ngươi không thể giết ta"
Lộ Lộ tiên tử vô cùng hoảng sợ, nàng chỉ có thể lôi ô dù của mình ra.
"Ta là Thánh Tử Ma Đạo, giết người không cần lý do, cũng không thèm để ý tới ô dù sau lưng"
Chu Tự dứt lời rồi lại vung một quyền ra.
Đoàng!
Một quyền này đánh thẳng vào mặt của Lộ Lộ tiên tử, quyền phong còn cuốn theo cỏ cây đất đá xung quanh.
Ầm!
Lộ Lộ tiên tử nhận lấy một quyền công lực ngàn năm này, lực lượng nàng ta vỡ vụn, cơ thể sụp đổ, máu tươi bốc hơi, hài cốt cũng không còn.
Trong vòng năm bước, vạn vật đều bị tàn phá. Trong vòng mười bước, sinh linh đều mất hẳn.
Đoàng!
Quyền phong phun trào lên không trung.
Bóng đêm bị xé rách, mặt trời mọc lên từ hướng đông.
Ánh bình minh dần dần bao phủ, đưa tiễn đêm đen.
Phía dưới mặt trời mọc, gió lớn nổi lên.
Góc áo của Chu Tự lay động trong gió, một lát sau hắn từ từ thu hồi nắm đấm lại. Lần này thậm chí còn không thể lập bia mộ với áo quan cho đối phương, cát bụi lại về với cát bụi.
Chu Tự thở dài một hơi, rồi mở Phá Thiên Ma Thể ra mà đạp không rời đi.
Bốn người Đông Húc nhìn theo bóng lưng đỏ sậm kia với ánh mắt ái ngại, bọn hắn không dám thở mạnh.
Lộ Lộ tiên tử từng đánh họ trọng thương bị giết chết chỉ với một quyền, thịt nát xương tan, biến thành tro bụi.
Gió thu dưới trời sớm thổi vào mặt, khiến người ta cảm giác có chút lạnh lẽo.
Nếu là lúc bình thường thì bọn hắn không đến nỗi sợ hãi như thế này. Nhưng câu tự giới thiệu của Thánh Tử Ma Đạo kia mới là thứ khiến bọn hắn thấp thỏm lo âu.
Nghe đồn Thánh Tử Ma Đạo vui buồn thất thường, khát máu như điên, giết người như ngóe.
Một quyền trấn Cửu Châu, đồng lứa tuổi không có địch thủ.
Bây giờ xem ra lời đồn có chút nói giảm nói tránh rồi.
Nhưng đột nhiên trong đầu họ lại xuất hiện một lời đồn khác.
Thánh Tử Ma Đạo, ma uy kinh hoàng khắp Cửu Châu, hiển lộ vô địch pháp, thân có vô địch tư, đường vấn đỉnh vô địch, quyền có thể trấn sơn hà đại địa, nghiền nát mộng thiên kiêu của kẻ đồng trang lứa.
Bốn người đợi Chu Tự rời khỏi đây thì mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Hắn thật sự là Thánh Tử Ma Đạo sao?"
Bích Thiên kiếm khách hỏi.
"Lần đầu tiên gặp được nhân vật truyền kỳ như thế này, đệ nhất nhân của thời đại mới, khả năng giả mạo khá thấp"
Mẫu Đan tiên tử hộc ra một ngụm máu rồi nói.
Đông Húc vẫn còn đang sững sờ.
Hắn phát hiện ra một chuyện, lúc mình rời khỏi Thanh Thành, tới Nhàn Nhã Hồ, đơn hàng đầu tiên đi về phía Đạo Tông Thiên Vân, suýt nữa bỏ mình thì được Lý Lạc Thư cứu.1134 chữ