Chương 413: Sai Hay Đúng?
“Cứ như vậy thôi sao?"
Chu Tự có hơi bất ngờ.
“Không vội, mới tầng thứ nhất, tầng thứ hai chắc là không giống vậy.
Thịnh Cẩm tiên tử ở bên cạnh đáp.
“Lựa chọn này có chính xác không?"
Thu Thiển nhịn không được mà hỏi.
“Không biết, nhưng nếu là người bình thường chắc hẳn đều sẽ chọn như vậy.
Thịnh Cẩm tiên tử lắc đầu.
“Lên xem trước rồi nói sau"
Tỉnh Vấn cười nói.
Chu Tự đi ở sau cùng, hắn nhìn sư huynh Tỉnh Vấn, nhìn có vẻ trầm ổn, tính cách cũng khá ôn hòa.
Sau đó, bọn hắn đi vào tầng thứ hai.
Vẫn là giẫm lên đồng cỏ, bên cạnh có con suối nhỏ, phía xa có ngọn núi lớn, dưới núi có một thôn trang nhỏ. “Đây là?"
Tiên tử buộc tóc có hơi bất ngờ:
“Không phải là cái thôn làng ở tầng thứ nhất sao?"
Đám người cũng ngạc nhiên, chỉ là khi họ nhìn về phía ngôi làng thì lại thấy nó đã biến thành đống đổ nát, rừng cây xung quanh tươi tốt đến bất thường, cỏ dại mọc rậm rạp.
“Qua đó xem một chút"
Tỉnh Vấn bay đi.
Chu Tự và Thu Thiên dưới sự giúp đỡ của Thịnh Cẩm cũng dùng thời gian nhanh nhất đến được cổng thôn. Thôn làng lúc trước có thôn dân khói lửa đã trở nên tĩnh mịch, nhà cửa đổ nát, đồng ruộng hoang phế.
Nơi này giống như đã rất lâu không có ai ở.
Lúc đi vào, bọn hắn còn thấy vết máu khô cạn nhuộm đỏ mặt tường, lại đi vào tiếp, trên đường phố xuất hiện rải rác xương cốt.
Mọi người đều cau chặt mày, thôn dân bị giết, hoặc có thể nói là cả thôn bị đồ sát.
Gừ!
Đột nhiên có tiếng gầm giận dữ truyền ra từ trong thôn, một bóng người lao nhanh đến.
Là một cự nhân gần ba mét, tóc tai hắn bù xù, cơ thể vạm vỡ, những nơi đi qua đều khiến mặt đất chấn động.
Ầm!
Hắn đi đến đối diện trước mặt Tỉnh Vấn, vung một quyền xuống.
Lực lượng khổng lồ tạo nên cơn gió bão.
Răng rắc!
Tiếng xương cốt đứt gãy vang lên, nắm đấm mạnh mẽ vặn vẹo phá hủy tất cả.
Nhưng Tỉnh Vấn chỉ dùng bàn tay ngăn cản công kích của đối phương, thậm chí còn đánh ngược lại lực lượng này.
Gừ!
Cự nhân chịu đau càng phẫn nộ hơn, hắn tiếp tục ra quyền tấn công Tỉnh Vấn, lần này hắn cũng không được như ý.
Sau đó Tỉnh Vấn vỗ một cái, ầm một tiếng, đập cự nhân ngã xuống mặt đất khiến cho hắn mất đi sức chiến đấu. “Là ngươi giết người trong thôn sao?"
Tỉnh Vấn kéo đầu cự nhân từ trong đất lên hỏi.
Gừ!
Cự nhân nhe răng trợn mắt, trong lúc thống khổ vẫn còn đe dọa người khác.
Đơn Ma Hoa tiên tử đến bên cạnh cự nhân dùng thuật pháp thăm dò, lại thử dùng thuật trị liệu, cuối cùng kết luận:
“Tinh thần hỗn loạn, không thể khôi phục được"
“Đây là Thạch Đầu lúc trước sao?"
Một tiên tử khá xinh đẹp dò hỏi.
Những người khác đều im lặng, trong khoảnh khắc thấy cự nhân này bọn hắn cũng đã nhận ra được, đây chính là đứa trẻ mà lúc trước bọn hắn bảo vệ.
Chu Tự đứng sau cũng hiểu ra, mỗi sự lựa chọn sẽ mang lại hậu quả, lúc ấy nhìn như là cứu được đứa trẻ Thạch Đầu kia nhưng trên thực tế lại giết tất cả người của một thôn.
Vậy thật ra câu trả lời chính xác là giết Thạch Đầu sao?
Lại một lần kiểm tra khác, cuối cùng xác định không còn người sống sót khác thì Tỉnh Vấn nhẹ nhàng phất tay, cự nhân đã mất mạng.
Đến đây, toàn thôn Dương Gia đều bị diệt.
Cùng lúc đó, chín luồng ánh sáng ở trên tay bọn hắn sáng lên, ầm một tiếng, vỡ tan tại chỗ.
Họ cảm giác như đang rơi xuống, chờ đến sau khi đứng vững lại thì thấy vẫn ở bên cạnh con suối nhỏ, phía xa bên dưới chân ngọn núi lớn thôn dân đang đứng ở trước cửa thôn cãi nhau.
Lúc này Thất Thiên Tháp Linh cũng phát ra âm thanh:
“Thành tích tốt nhất ở tầng hai, các ngươi cùi thật đấy"
Đám người:
Chu Tự cảm thấy cạn lời với Tháp Linh, nhưng vẫn biết rõ các yếu tố để qua cửa hiện tại.
Đó chính là đưa ra lựa chọn để thôn dân sống sót.
Phải sống đến tầng thứ bảy.
Có chín cơ hội, Tháp Linh sẽ ghi lại thành tích tốt nhất.
Sau lần này nữa là còn có tám cơ hội.
“Tỉnh sư huynh, lần này cần lựa chọn thế nào?"
Thịnh Cẩm tiên tử hỏi.
“Vấn đề ở trên người Thạch Đầu, chỉ có thể bắt đầu từ hắn.
Tỉnh Vấn có hơi đau đầu nói: “Thật ra cũng có thể là người trong thôn tác động tiêu cực đến, nhưng dù sao cũng đúng là tồn tại quái vật nên chắc chắn phải làm chút gì đó"
“Thật sự phải giết sao?"
Nhã Hương tiên tử có dáng vẻ tương đối xinh đẹp lo lắng hỏi.
“Các ngươi chưa từng rời khỏi tông môn nên có lẽ còn không đành lòng, nếu không có cách gì thì để ta ra tay.
Giọng nói Tỉnh Vấn có hơi trầm thấp.
Những người khác cũng cúi đầu yên lặng không lên tiếng.
Đối mặt với một đứa trẻ bình thường, ra tay giết chết là chuyện không dễ dàng.
Đám người đi qua đó, Tỉnh Vấn lập tức cho đám người trưởng thôn một phương án. “Chuyện quái vật quả thật không thể xem thường, bây giờ ta phóng ấn hắn lại, các ngươi phải trông coi hắn cẩn thận, nếu có gì thay đổi thì các ngươi tự xử trí. Nhưng như vậy cũng không phải cách hay, các ngươi tốt nhất nên tìm ra được nguồn gốc ở đâu?
Nói xong những lời này, Tỉnh Vấn trong tiếng kêu khóc của Dương Hà, phong ấn Thạch Đầu lại, khiến cho hắn ngủ say trong tảng băng.
Vì vậy, cổng thôn xuất hiện hai loại âm thanh, một là tiếng khóc của Dương Hà, hai là tiếng reo hò may mắn của thôn dân.
Lựa chọn kết thúc, đám Chu Tự tiến vào tầng thứ hai, thấy vẫn là thôn làng dưới ngọn núi lớn.
1086 chữ