Chương 414: Chọn Chọn Lựa Lựa
Điều khác với lần trước là lần này thôn làng không có vấn đề gì.
Ở cửa thôn, mấy người nhìn vào bên trong xem xét, ngẫu nhiên có vài người đi qua, không thấy có nhiều người dân nhưng vẫn tràn ngập khói lửa như trước.
Lúc này có một nữ tử tóc tai bù xù, bẩn thỉu đi qua bên cạnh bọn hắn, điên điên khùng khùng cầm theo giỏ rau dại đi vào trong thôn.
Là Dương Hà, Chu Tự và Thu Thiển là người đầu tiên nhận ra nàng.
“Chúng ta đi theo xem một chút đi.
Thịnh Cẩm tiên tử thấy Chu Tự và Thu Thiển để ý thì lập tức dẫn đường qua đó.
Trước khi rời đi nàng lên tiếng chào hỏi sư huynh Tỉnh Vấn.
Tách ra xem xét, trước mắt còn chưa tìm thấy việc gì phải lựa chọn.
Đi theo Dương Hà vào một sân nhỏ cũ nát, bọn Chu Tự nghe thấy tiếng chào hỏi khiến cho người ta xúc động:
“Thạch Đầu, mẹ về rồi, con ở nhà có ngoan không?"
Nhưng mà sân nhỏ lại trống rỗng, căn bản không có ai đáp lại nàng.
Chu Tự nhìn theo, nghĩ đến mẹ con Tiểu Tĩnh.
Ba người thấy Dương Hà mở cửa đi vào, bên trong là phòng khách, Dương Hà để thức ăn lên bàn rồi trực tiếp đi vào gian phòng bên trong.
Lúc mở ra, ba người Chu Tự thấy Thạch Đầu bị đóng băng lại.
Lúc này Dương Hà nở nụ cười nói:
“Đói bụng chưa? Mẹ sẽ làm đồ ăn ngon cho con, con đừng chạy lung tung, rất nhanh sẽ xong thôi.
Mấy người Chu Tự ở sau nhìn Dương Hà châm lửa xào rau, thỉnh thoảng còn nghe tiếng “đáp lại” con trai nói:
“Sắp xong rồi, sắp xong rồi, nhìn con đói chưa kìa"
Chu Tự cau mày nói:
“Ta cảm thấy lựa chọn này là sai rồi, nếu chỉ đơn giản đuổi họ ra khỏi thôn thì sao? Có thể tốt hơn không?"
Thịnh Cẩm lắc đầu thở dài nói:
“Không ai biết cả, nhưng mỗi lần lựa chọn chắc chắn phải có người trả tiền. Có lẽ chính vì có tiếc nuối nên mới có thể khiến cho người khác càng quý trọng hơn Chu Tự và Thu Thiển đều im lặng.
Không có thế giới toàn khổ đau cũng không có nơi nào đều sung sướng, là ý này sao?
Chu Tự im lặng, lại quan sát Dương Hà thêm một lúc nữa rồi họ quay người rời khỏi đó.
Một ngày Dương Hà “bận rộn nhiều việc”, bận chơi với con, nấu ăn cho con, dạy con học, đắp chắn, hát ru ngủ.
Chờ khi bọn hắn đến cửa thôn tập hợp, phát hiện nơi này đã tụ tập rất nhiều người.
Sau khi đi qua lập tức nghe được trưởng thôn đã già nua thỉnh cầu Tỉnh Vấn: “Học giả, làm ơn hãy phóng ấn hắn lại lần nữa, chúng ta vẫn đang tìm kiếm ngọn nguồn.
“Con nhà ta chỉ là có thần lực trời sinh thôi, không liên quan gì đến quái vật cả"
Một vị nông phụ giải thích.
Đối lập với thôn làng là một cặp vợ chồng trung niên đứng trước một cậu bé bảy tám tuổi, nói với những người khác:
“Dù Đại Sơn có hơi nghịch ngợm một chút nhưng nó không phải đột nhiên xuất hiện quái lực, từ nhỏ nó đã có rồi.
Cha Đại Sơn nhăn nhó, gần như sắp khóc cầu xin những người khác.
Chu Tự nhìn cậu bé khẩu khỉnh khỏe mạnh kia, không cảm thấy đối phương sẽ là một quái vật, nhưng cũng có thể sẽ trở thành quái vật giống như Thạch Đầu.
Cho nên phải lựa chọn, Đại Sơn cũng sẽ giống Thạch Đầu sao?
Qua một lần bỏ phiếu, mười một người thống nhất kết quả, phóng ấn Đại Sơn lại.
“Không, không được, ta chỉ có một đứa con này, không thể phong ấn nó"
Mẹ Đại Sơn nhìn người trong thôn:
“Các ngươi nói giúp một câu đi"
“Chấp nhận sự thật đi, Đại Sơn cũng là quái vật"
Những thôn dân khác đáp lại một câu.
Cha Đại Sơn ôm lấy Đại Sơn, hắn không biết biểu đạt thế nào chỉ có thể nói với Tỉnh Vấn:
“Phong ấn cả ta luôn đi"
“Ta, cả ta nữa"
Mẹ Đại Sơn vội ôm lấy con trai mình:
“Muốn phong ấn con của ta thì phải phong ấn ta trước.
Cuối cùng chỉ phong ấn mỗi Đại Sơn, đây cũng là một sự lựa chọn.
Nếu phong ấn cả nhà cùng một chỗ thì sẽ rất dễ bị người ta phá hỏng phong ấn.
Cho nên chỉ có thể nói với họ, nếu phá hỏng phong ấn thì người bên trong có thể sẽ chết, mà chỉ cần tìm được ngọn nguồn thì sẽ có cách phá giải.
Sau đó, bọn hắn lại tiến vào tầng thứ ba.
Không có gì bất ngờ xảy ra, tầng thứ ba vẫn là thôn Dương Gia.
Vừa lên đến nơi, bọn hắn lập tức quan sát thôn, lần này bọn hắn nhíu mày lại, thôn đang bốc cháy.
Ầm!
Tiếng nổ tung vang lên.
Một hỏa nhân đang bóp một lão giả, ném ra ngoài “phịch” một cái.
Tỉnh Vấn là người phản ứng nhanh nhất, lập tức tiếp nhận lấy lão giả, là là lão trưởng thôn.
Chờ đến khi đám Chu Tự đi tới, lão trưởng thôn khó khăn nhìn đám người, mở miệng nói:
“Sai rồi, sai rồi, Đại, Đại Sơn không phải là quái vật, quái vật là Đinh Hương"
Đám người kinh ngạc, hốt hoảng, lúc này hỏa nhân đánh tới.
Là một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.
“Tinh thần hỗn loạn nhưng vẫn có tri giác, không giống với Thạch Đầu trước đó.
Đơn Ma Hoa tiên tử kiểm tra xong lập tức nói.
“Có cách nào thay đổi tình thế không?"
Lập tức có người hỏi.
“Không, không có"
Đơn Ma Hoa tiên tử lắc đầu.
Cuối cùng lão trưởng thôn chết đi, Đinh Hương cũng bị đánh giết, khi đi tìm Thạch Đầu thì phát hiện hắn đã bị thiêu thành tro, bên cạnh hắn còn có một bộ xương đã bị đốt cháy khét.
Không tìm được Đại Sơn, có lẽ là vì một số lý do nên phong ấn đã bị phá vỡ.
1085 chữ