Chương 419: Có Ước Mơ Là Tốt
Từ khi Chu Tự ra tay đến khi dừng lại, chỉ cần một chút thời gian, một mạch mà thành, dễ như bẻ cành khô.
Không cho bất kỳ kẻ nào có thời gian phản ứng, bao gồm cả đám người đang quan sát ở bên ngoài.
Tất cả cho rằng Tỉnh Vấn sẽ nhanh chóng đánh ngã Chu Tự.
Chưa từng nghĩ rằng, vừa mới đối mặt, pháp bảo của Tỉnh Vấn bị một quyền của Chu Tự đánh nổ tung, cả người bị ngã xuống, bị thương nặng.
Cộng thêm mấy vị sư huynh sư tỷ, không ai tiếp được hai chiêu của Chu Tự.
Những người cắn hạt dưa trước đó, hạt dưa trên tay tí tách rơi xuống, cả người đều ngây ngẩn tại chỗ, không kịp phản ứng.
Còn có người dụi mắt, nghi ngờ mình vẫn chưa tỉnh ngủ.
Nhưng mà rất nhanh, họ nhận rõ hiện thực, Chu Tự...Tiểu sư thúc tổ nhìn như chỉ có Binh Giả bát phẩm này đang càn quét trung tam phẩm.
Chẳng qua hắn chỉ đứng đấy, đã cho người ta một loại áp lực không thể nào nói nên lời.
"Đờ mờ..."
"Không học thức, tiểu sư thúc nhìn có vẻ như tầm thường, chỉ là đang giả vờ, thân cận với chúng ta. Nếu trong lúc động thủ quyền cước thể hiện thân tư tuyệt thế, bắn ra Hồng Hoang Chi Lực trong lòng người, Tỉnh Vấn sư đệ nhỏ nhoi sao có thể là đối thủ của tiểu sư thúc tổ?"
"Không biết xấu hổ, vừa nãy ngươi còn nói không gọi được, bây giờ mở miệng là một tiếng tiểu sư thúc tổ hai tiếng sư thúc tổ "Không phải mà, vừa nãy không phải có người nói, tiểu sư thúc tổ chỉ mới hai mươi mấy tuổi, làm sao có thể đánh Tỉnh Vấn sư huynh thành ra như vậy?" "Có cái gì mà không thể chứ? Nếu không tại sao lại trở thành tiểu sư thúc tổ?" "Tiểu sư thúc tổ quả thật là khiến người khác kinh ngạc, nhưng mà hắn đang muốn làm gì? Không phải nói quái vật chỉ có một người sao? Tại sao đột nhiên lại nói đây chính là một thôn quái vật?"
Càng ngày càng nhiều người khôi phục lại từ trong khiếp sợ, lực xung kích của An Khách lớn nhất, hắn thấy ChuTự đến, còn từng trò chuyện với Chu Tự.
Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, cường giả thật sự là Chu Tự.
Người suýt nữa bị coi thường nhưng thật ra là người mạnh nhất.
Mồ hôi lạnh toát ra từ trán của An Khách, may mà hắn không có đăng bài viết bất kính.
Rất nhanh hắn nhớ tới bài đăng lúc trước, vội mở ra xem thử, phát hiện bài đăng biến mất rồi...
Chủ thớt xóa bài xong chạy rồi.
Lúc này, dưới bài đăng của hắn có rất nhiều bình luận.
"Bài đăng vừa mới nói đội ngũ phế vật kia đâu? Biến mất rồi? Đừng sợ mà, tiểu sư thúc tổ chỉ từng học công phu quyền cước vài năm thôi, sợ cái gì?"
"Thấy tiểu sư thúc tổ ra tay rồi chứ? Quá đáng sợ luôn, Đan Hiểu sư tỷ bị một cái khuỷu tay đánh cho răng rơi đầy đất, là răng rơi đầy đất thật đấy"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tình hình bên trong như thế nào, chủ thớt đâu?"
An Khách vội soạn chữ, viết hết toàn bộ tất cả những gì mình thấy vừa nãy ra.
Trong lòng người nhất định phong phú, dưới quyền cước, hiển lộ rõ ràng tuyệt thế thân tư.
Đồng thời hắn vẽ thêm hai tấm hình Chu Tự quẳng Tỉnh Vấn sư huynh, khuỷu tay đánh Đan Hiểu sư tỷ.
Trên ngọn núi, Liễu Bắc Uyển nhìn chằm chằm bóng lưng của Chu Tự, kinh ngạc rớt luôn cái cằm. Trong lúc nhất thời nàng nhớ đến truyền thuyết liên quan tới Chu Tự, quyền trấn Cửu Châu sơn hà, bễ nghễ thiên hạ, khát máu như cuồng, vô địch thế gian.
"Đây không phải cháu trai của ta đúng không?"
Liễu Bắc Uyển quay đầu nhìn về phía Tô Trần. "Ừ, không phải cháu trai của ngươi"
Tô Trần không thèm đếm xỉa nói:
"Là cháu trai ta"
Một đòn của Chu Tự đánh nát lôi đình chùy, khiến người khác mất đi chiến lực, chưa từng ra quyền thứ hai. Sức mạnh chiến đấu ở cấp bậc này, cực hạn tuyệt đối không phải là Trận Linh ngũ phẩm hay là Nguyên Linh tứ phẩm.
"Ta xác định rồi, tên họ Chu kia chắc chắn không biết toàn bộ sự việc, nếu không lần trước hắn uống rượu giả, thì nên khoác lác con trai của hắn quyền trấn vạn cổ. Cho dù là nghe đồn cũng không thể so sánh cùng nhau" Tô Trần trong bất ngờ lại đầy ý cười.
Bất ngờ, vô cùng bất ngờ, vì chuyện của Thái Dương Thần, hắn cảm thấy thực lực của Chu Tự có mờ ám, nhưng khi thật sự lộ ra, lại phát hiện vượt xa sức tưởng tượng của mình.
Thảo nào Thái Dương Thần lại giao hạt giống quyền hành ra, sẽ an tâm đợi ở bên trong, không để lại bất kỳ đường lui nào cho Chu Tự.
Không phải Thái Dương Thần không muốn, mà là hắn không thể cũng không dám.
Liễu Bắc Uyển cắn góc áo với vẻ mặt không cam tâm.
"Ngươi làm sao vậy?"
Tô Trần hỏi.
"Ngươi nói xem con trai nhà tỷ tỷ ta đang giả ngốc, có phải con gái nhà chúng ta cũng đang giả ngốc không?"
Liễu Bắc Uyển mặt mũi tràn đầy chờ mong nhìn về phía Tô Trần.
Tô Trần buồn cười, vươn tay vỗ vỗ đầu của thê tử, nhẹ giọng an ủi:
"Có ước mơ là tốt.
Liễu Bắc Uyển hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Tô Trần lắc đầu bật cười:
"Chu Tự không giống cha mẹ của hắn, con gái ấy mà, ngươi biết nó giống ai rồi đấy"
"Ta nghi ngờ ngươi đang mắng ta"
Liễu Bắc Uyển ngẩng đầu ưỡn ngực nói:
"Dù gì ta cũng là thiên tài, lúc ta còn ở tông môn cũng là nhân vật bậc trưởng lão. Hơn nữa một người như ngươi cũng cưới ta, chứng tỏ ta không tầm thường đúng không?"
"Khi đó chỉ là vì ta thấy ngươi đáng thương, lại đúng lúc muốn gây phiền phức cho tên họ Chu kia, thuận tay giúp ngươi mà thôi, ai biết ngươi trực tiếp ỷ lại vào ta. Sau đó ta lại đúng lúc cảm thấy đời người mà chưa từng thành thân thì có chút không viên mãn, nên cưới ngươi"
Tô Trần nhớ lại trước kia cười nói.
1124 chữ