Chương 435: Quên Cách Vung Kiếm
Dưới đêm tối, tay Lý Lạc Thư cầm trường kiếm, chậm rãi buông xuống.
Mặc kệ hắn thúc dục kiếm như thế nào thì đều không thể vung kiếm trong lòng ra được.
Trên bầu trời đêm không có một vệt sáng nào là thông về phía lối ra bên ngoài.
Bây giờ Dạ Xoa đã bị hắn ngăn lại bên trong, thông đạo dần nhỏ lại, chứng minh rằng bên ngoài đã trở lại bình thường.
“Phải đi thôi"
Hắn quyết đoán thu trường kiếm và hòn đá trong đêm tối lại, bay về phía lối ra.
Hắc thạch là chém xuống từ trên người Dạ Xoa, bên trong ẩn chứa lực lượng, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết là cái gì, chỉ có thể mang về rồi nói sau.
Xoẹt!
Lý Lạc Thư xông ra khỏi đêm tối.
Nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra trận pháp và hắc ám bên ngoài đã hoàn toàn biến mất, như vậy hắn cũng không ở lại nữa mà xoay người rời đi.
Trên đường hắn lấy điện thoại ra xem.
Có tin nhắn mẹ gửi đến cũng có tin đại ca gửi đến.
Nhìn tin của cha mẹ, không nghi ngờ gì là hỏi chuyện hắn đi xem mắt.
Hắn nhìn điện thoại mà im lặng, cuối cùng thành thật trả lời lại, lần này hắn chưa từng nghĩ đến chuyện thất bại.
Sau đó lại xem tin nhắn của đại ca, phát hiện đại ca lại gửi một số phương pháp xem mắt, đáng tiếc lần này dùng cũng nhiều rồi.
Lại xem tiếp, Lý Lạc Thư cực kỳ kinh ngạc.
“Đại ca đến Đạo Tông Thiên Vân?"
“Đúng lúc có thể để đại ca đến Khải Linh Động lấy đồ.
Nghĩ xong, hắn liên lạc với Chu Tự, rất nhanh đã có được câu trả lời chắc chắn.
“Đại ca đi rồi sao? Đi làm gì vậy?"
Sau khi hỏi hắn lại gửi một tin khác:
“Đại ca đúng là thần mà"
Xông vào Thất Thiên Tháp, chém Nguyên Tố Chi Thần, phá hủy đỉnh tháp Thất Thiên Tháp, thả Thất Thiên Tháp Tháp Linh, lấy được Nguyên Tố Chi Tâm.
Làm mới ghi chép của Đạo Tông Thiên Vân.
Cảm thán xong, Lý Lạc Thư lại bắt đầu soạn tin nhắn, nói về chuyện hắn đi xem mắt.
Xa xa, người của Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông nhìn Lý Lạc Thư rời đi thì trên mặt lộ vẻ tiếc nuối.
“Lúc trước nghĩ hắn có thể chạm đến phạm vi mà chưa từng có ai chạm tới trên Kiếm Đạo, đang tiếc lại rơi xuống từ cửa lớn Mãn Kỳ lắc đầu thở dài.
Mục Vận bất đắc dĩ nói:
“Năm đó Đạo Tử xuất thế hoành không, toàn bộ Tu Chân Giới cũng không ai có thể sánh bằng, chúng ta vốn cho rằng có thể chứng kiến sự trưởng thành của truyền kỳ nhưng cuối cùng lại phát hiện ra chuyện ngược lại, chứng kiến hắn tụt dốc. Không đi đến cuối con đường Tu Chân thì thật sự không thể xác định được ai mới là hắc mã “Đi thôi, chuyện ở đây đã lắng xuống, đưa mấy người bị thương nặng trở về đi?
Mãn Kỳ nói.
...
“Xem mắt thất bại rồi?"
Trên không trung, Chu Tự đứng trên lưng Thanh Loan nhìn điện thoại, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Ai xem mắt thất bại cơ?"
Thu Thiển ở bên cạnh hỏi.
“Một đại ca của ta, ngươi nhìn xem Chu Tự đưa di động cho Thu Thiển xem qua.
“Lý Lạc Thư?"
Thu Thiển hỏi.
“Ừm, cuộc đời hắn đúng là truyền kỳ trong truyền kỳ, lai lịch của hắn cũng không tầm thường, là đệ tử Đạo Tông Thiên Vân. Rất nhiều chuyện ta đều hỏi hắn, đa phần đều có được đáp án. Ngự kiếm phi hành cũng là hắn vẽ tranh dạy ta.
Chu Tự vừa nói vừa hỏi Lý Lạc Thư sao lại xem mắt thất bại.
Thu Thiển đứng cạnh gật đầu, không hỏi những chuyện này nhiều, không phải vì nàng là nữ mà không hứng thú.
Một lát sau, Chu Tự không biết phải an ủi Lý Lạc Thư thế nào, lần này xem mắt thất bại lại là vì đối phương nói không xứng.
“Có phải là nàng bận tậm đến mặt mũi của ngươi không?"
Chu Tự dò hỏi.
Lý Lạc Thư trước tiên trả lời tin nhắn, là một icon tuyệt vọng cộng thêm một câu:
“Có vẻ là có khả năng này, ta ngày càng không giống như trước nữa mà vị tiểu cô nương kia nhìn rất xinh xắn, cũng hoạt bát, khả năng cao là cố ý nói không xứng với ta.
Chu Tự nhất thời tò mò về quá khứ của Lý Lạc Thư:
“Trước đây ngươi thế nào?"
Điện thoại di động vang lên, là tin nhắn của Lý Lạc Thư:
“Đại ca biết đấy, trước đây ta từng học kiếm, dùng kiếm rất lợi hại, hành hiệp khắp Cửu Châu, cầm kiếm trong tay dẹp yên chuyện bất bình trong thiên hạ.
“Hành hiệp khắp Cửu Châu thật á?"
Chu Tự không tin nổi mà hỏi lại.
“Thật đấy"
Lý Lạc Thư trả lời.
Chu Tự ngẩn người ra, từ nhỏ hắn đã mơ ước được hành tẩu giang hồ, mang theo trường kiếm đi khắp chân trời, cuối cùng thì bị bài tập về nhà nghỉ hè liên lụy, gia đình cũng quản chặt nên cuối cùng không thể không từ bỏ.
Đến năm cấp 2, cha mẹ mở cửa hàng ở thị trấn thì hắn mới có thể ra ngoài diệt quái. Nếu không thì cũng không thể trấn thủ một phương, làm chuyện hành hiệp trượng nghĩa được.
Mà Lý Lạc Thư đã vác trường kiếm đi khắp chân trời từ sớm, đây chính là đại hiệp thực sự.
Cuộc đời truyền kỳ lại thêm một sắc thái mới.
“Vậy bây giờ ngươi thế nào?"
Chu Tự hỏi.
“Không vung kiếm được nữa, ta quên mất làm thế nào để vung kiếm rồi, khí chất vung kiếm trước đây cũng mất"
Lý Lạc Thư trả lời.
Chu Tự nhíu mày, soạn tin nhắn hỏi:
“Tại sao?"
“Cũng không biết là vì cái gì nhưng ta biết ta không vung kiếm được, nếu ta đủ ưu tú thì có lẽ cha mẹ cũng không cần phải ngày ngày bận tậm vì ta. (Icon thở dài)"
Trong câu chữ của Lý Lạc Thư mang theo chút bất đắc dĩ.
1100 chữ