Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 452: Bình Hoa Không Có Tỳ Vết

Chương 452: Bình Hoa Không Có Tỳ Vết


"Trong những bạn học mà mình quen cũng chỉ có một đôi bị mình báo cáo kia là đã kết hôn. Hay là hỏi hắn thử xem nhỉ?"
Chu Tự nghĩ như vậy thì ngồi thẳng lại, hắn định hỏi một chút.
Nếu không được nữa thì có thể tìm Lý Lạc Thư cùng nhau thương lượng.
Hắn đã giúp Lý Lạc Thư ra mắt rồi, bây giờ để Lý Lạc Thư giúp hắn cầu hôn thì cũng được xem là hợp tình hợp lý.
Ngày hôm sau tại thư viện Đông Lâm.
Minh Nam Sở tới điểm danh từ rất sớm, hắn ngồi trong bàn lễ tân chờ những người khác tới.
Có Cửu Thiên Hỏa Phượng Hoàng trợ giúp nên chiều hôm qua ba người đã về tới Thanh Thành.
Vì có Hàn Tô và Tô Thị nên Minh Nam Sở được ăn mấy quả Hồng Dạ, lại cộng thêm đã nằm ở ngưỡng đột phá nên chỉ cần tu luyện thêm một chút đã tiến cấp rồi.
Vậy nên mới tới đây đi làm sớm như thế.
"Sao hôm nay lại tới sớm thế?"
Lúc Hàn Tô tới có chút bất ngờ.
Nàng điểm danh xong cũng ngồi trong quầy lễ tân, đang xem số liệu.
Phòng ngừa không theo kịp tiến độ công việc.
"Bế quan xong rồi đi làm luôn"
Minh Nam Sở vắt chéo chân, đọc lướt qua quyển sách trên tay rồi nói.
"Ngươi có cản thấy sau khi chúng ta về tới Thanh Thành thì tốc độ tấn thanh lại nhanh hơn không?"
Hàn Tô nhìn chằm chằm máy tính rồi nói.
"Cái gì nhanh cơ?"
Tô Thi cầm ổ bánh mì trên tay, nàng bước tới trước quầy lễ tân rồi hỏi.
Sau đó tiện thể đưa hai ổ bánh mì còn lại cho Hàn Tô và Minh Nam Sở:
"Cho các ngươi này"
"Cả hai đều là bánh mì ngọt à?"
Minh Nam Sở nhận lấy bánh mì rồi hỏi với vẻ chê bai.
"Ta không thích ăn mặn"
Tô Thị chu môi nói:
"Vừa rồi các ngươi nói cái gì nhanh hơn cơ?"
"Tốc độ tấn thăng"
Hàn Tô nhận lấy ổ bánh mì mà Minh Nam Sở đưa tới rồi nói:
"Sau khi về Thanh Thành thì chúng ta không những tấn thăng sớm hơn dự định, mà tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn, có lẽ không cần quá lâu nữa chúng ta sẽ tấn thăng lục phẩm Giai Linh.
"Hình như có nhanh hơn thật Tô Thị suy nghĩ cẩn thận rồi gật đầu nói:
"Cũng thường xuyên gặp phải những chuyện đáng sợ hơn"
"Đó là ngươi bị Thánh Tử Ma Đạo xem trọng, chúng ta thì không"
Minh Nam Sở mở miệng phản bác.
Tô Thi siết chặt nắm đấm rồi nói bằng giọng ai oán:
"Ta cảm thấy hắn muốn bắt nạt ta, tinh thần có vấn đề, một mình hắn giết quái còn chưa đủ, muốn ép buộc người khác, nhìn người khác đau khổ. Thánh Tử Ma Đạo quá kinh khủng, dọa ta sợ, ta đã khóc rất nhiều lần đó"
"Sao ngươi không nói ngay trước mặt hắn ấy?"
Hàn Tô hỏi.
Tô Thị như bong bóng xì hơi, nàng xoa nhẹ mái tóc rồi nói:
"Ta xinh đẹp như thế này thì đương nhiên phải trân trọng mạng sống rồi, một bình hoa đẹp đẽ thì phải hoàn hảo không tì vết mới có giá trị"
Tô Thi nói xong rồi ngồi vào quầy lễ tân, trong lúc rảnh rỗi còn mượn một cái điện thoại khác của Minh Nam Sở, định chơi trò chơi.
Chỉ là nàng vừa cầm vào đã nói với vẻ hoảng sợ:
"Minh Nam Sở, cô gái này là ai?"
"Cô gái?"
Minh Nam Sở cũng ngỡ ngàng.
Hàn Tô cũng rất tò mò.
Lúc này bọn hắn nhìn về phía điện thoại, phát hiện Tô Thi đã mở một tấm ảnh ra. Trong tấm ảnh Minh Nam Sở đang ngồi sau đống lửa để sưởi ấm, một thiếu nữ ăn mặt chỉnh tề chụp cùng khung hình với hắn.
Khoảng cách khá là xa nhưng nhìn lại như đang chụp chung.
"Tiểu An?"
Minh Nam Sở kinh ngạc mở miệng.
"Tiểu An?"
Tô Thi nghe vậy rất tò mò:
"Hình như ta chưa từng nghe nói tới người này, Hàn Tô nghe nói bao giờ chưa?"
Hàn Tô cũng nhẹ nhàng lắc đầu:
"Chưa từng nghe qua Sau đó hai người nhìn về Minh Nam Sở với ánh mắt hóng chuyện.
"Là một tiểu nữ hài ngây ngô hoạt bát"
Minh Nam Sở cầm điện thoại rồi cười nói:
"Nàng nói nàng thích ta "Mối tình đầu à?" Tô Thị vô cùng khiếp sợ.
"Sao quen được vậy?"
Minh Nam Sở nhìn Tiểu An trong màn hình điện thoại rồi nói khẽ:
"Mỗi khi nhìn thấy lửa trại trong đêm thì ta lại nhớ tới nàng, nàng nói nàng muốn gả cho ta Hắn dứt lời rồi ngẩng đầu lên đón lấy bốn ánh mắt vừa tò mò vừa mong chờ, Minh Nam Sở nói:
"Muốn biết câu chuyện giữa ta và nàng à? Cho ta mượn năm trăm tệ trước đã.
Hàn Tô:
"..."
Tô Thi nhìn chằm chằm Minh Nam Sở rồi nói với vẻ không vừa ý.
"Lần trước ngươi mượn tiền của ta tới bây giờ còn chưa trả"
"Vậy thì chờ lần sau trả luôn một thể."
Minh Nam Sở đứng dậy đi ra ngoài rồi nói.
"Ngươi đi đâu vậy?"
Tô Thị tò mò hỏi.
"Ta đi rửa tấm ảnh kia ra, để trong điện thoại sẽ dễ bị lạc mất. Nàng ấy là đại ân nhân của ta, trên thế giới này đã không còn ai nhớ về nàng nữa rồi, ta phải nhớ"
Hàn Tô và Tô Thi cảm giác không thể hiểu nổi.
Sau khi bắt đầu làm việc, Hàn Tô cần biết rõ số liệu lúc mọi người không đi làm. Tô Thị không có tác dụng gì nhưng cũng biết cần cù bù thông minh, nàng cũng đang cố gắng làm việc.
Nhất là đổi mới tư liệu của ba người, mấy ngày nữa sẽ đón tiền bối dạy thể thuật.
Lần này vẫn là ở phòng tập thể hình bên cạnh, phòng ngừa chuyện kia xảy ra thêm lần nữa.
1131 chữ


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất