Đòn Chí Mạng Đi, Oánh Oánh!

Chương 8:

Chương 8:
Lúc này tôi đang đi ăn cùng bạn cùng phòng, mẹ lại gọi điện thoại tới.
"Oánh Oánh à, sao con vẫn chưa về đến nhà?"
Tôi tùy tiện trả lời: "Bên con còn phải xử lý chút việc, về muộn một chút."
Giọng mẹ bất mãn vang lên, tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ chua ngoa, cay nghiệt của bà.
"Sao giọng con lại không chút vội vàng thế, đó là bà nội ruột của con đấy!"
Tôi thầm cười lạnh, thực ra bà nội tôi rất khỏe mạnh.
Hôm đó sau khi mẹ gọi điện, tôi đã liên lạc với chú Lý hàng xóm.
Chú ấy nói với tôi: "Sáng nay bà nội con còn ra đồng cấy lúa, chiều lại đi thăm họ hàng. Không nghe nói bà bị ngã."
Tôi cảm ơn chú Lý, rồi nhờ chú giữ bí mật cuộc điện thoại này.
Tôi gọi điện đến nhà người họ hàng đó. Tôi bảo bà nội cứ ở chơi thêm vài ngày, đợi tôi xong việc sẽ đón bà ra.
Bà nội chỉ cười nói bà cũng định ở lại thêm mấy ngày, dặn tôi học hành cho tốt, ít về nhà thôi.
"Bà bị ngã thì mọi người chăm sóc là được rồi. Con về bây giờ cũng không giúp được gì. Con có việc rồi, cúp máy đây."
Chỉ cần bà không ở bên họ, tôi sẽ yên tâm. Tôi lại cố ý nói với giọng thờ ơ, tỏ ra không quan tâm đến chuyện của bà nội. Như vậy mẹ tôi sẽ không còn lấy bà ra làm cớ nữa.
Trở lại kiếp này, còn muốn lừa tôi về gả chồng, không có cửa đâu.
Cuối tuần, tôi đang bận trong phòng thí nghiệm. Bạn cùng phòng gọi điện thoại tới, nói bố mẹ và anh trai tôi đã đến, đang đợi tôi ở ký túc xá.
Da đầu tôi tê dại, không ngờ họ lại lặn lội đường xa tìm đến tận trường.
Tôi vội vã chạy về ký túc xá, đập vào mắt là mấy túi hành lý chất đống ở cửa, mẹ tôi đang ngồi trên giường, anh trai ngồi trên xe lăn nghịch máy tính của tôi, cùng với các bạn cùng phòng cười gượng gạo một cách lịch sự.
Các bạn cùng phòng thấy tôi về, lần lượt rời đi, để lại không gian riêng tư cho tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu: "Mọi người đến sao không báo cho con một tiếng?"
Bố tôi lập tức mỉa mai: "Nói cho mày thì sao, chẳng phải cũng sẽ quanh co thoái thác. Biết là lên đại học rồi thì coi thường bố mẹ. Bảo mày về một chuyến cứ như mời ông cụ non vậy."
"Vậy rốt cuộc mọi người đến đây làm gì?"
Bố tôi trợn mắt, cảm xúc càng thêm kích động.
"Chẳng phải để tìm thầy giáo của mày làm thủ tục thôi học sao!"
Tôi suýt nữa thì không nhịn được cười.
"Tại sao lại phải làm thủ tục thôi học?"
Bố tôi trợn tròn mắt, cảm xúc càng dâng trào.
"Chẳng phải để đính..."
Lời của ông chưa dứt, đã bị mẹ tôi nghiêm giọng cắt ngang.
"Trình Đại Dũng!"
Bố tôi lập tức im bặt.
"Đừng nghe bố con nói bậy, bố mẹ và anh con chưa bao giờ đến thành phố lớn, nhân tiện đến đây chơi vài ngày. Oánh Oánh con sẽ không ghét bỏ chúng ta đâu nhỉ."
Mẹ tôi quan sát sắc mặt tôi, tôi cười bước tới thân mật nắm tay bà.
"Tất nhiên là không rồi, bố mẹ. Con còn thuê một căn nhà nhỏ ở ngoài trường. Mọi người cứ ở đó nhé."
Họ chẳng qua là muốn đưa tôi về quê để kết hôn, nhưng hiện tại tôi vẫn chưa rõ kế hoạch của mẹ, nên chỉ có thể diễn kịch cùng họ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất