Chương 7:
Tôi tận mắt nhìn thấy mẹ ôm xác tôi khóc lóc thảm thiết, miệng không ngừng gọi tên tôi.
Sau một hồi khóc lóc, bà lau nước mắt quay sang yêu cầu nhà họ Triệu bồi thường, nếu không sẽ kiện ra tòa.
Nhà họ Triệu bồi thường 22 vạn, vụ Triệu Mộ Thành đánh chết tôi cứ thế kết thúc.
Những người hiểu chuyện trong làng lén lút mắng mẹ tôi độc ác với con gái, mẹ tôi không bận tâm, chỉ nói với người ngoài: "Con gái mất rồi, cả nhà chúng tôi vẫn phải sống tốt. Đây coi như sống thay Oánh Oánh vậy."
Rất nhanh sau đó, mẹ tôi dùng 22 vạn tiền mạng người đó để cưới vợ cho anh trai tôi, sửa sang lại căn nhà cũ.
Cả nhà sum vầy, tận hưởng niềm vui gia đình.
Tôi chìm đắm trong ký ức kiếp trước, mãi không dứt ra được.
Tiếng mở cửa vang lên, người bạn cùng phòng Lưu Viện đã về. Giọng Lưu Viện phấn khích vang lên: "Oánh Oánh, cậu được đặc cách rồi."
Lưu Viện nhào tới khoác tay tôi, cười nói: "Cậu phải mời bọn tớ đi ăn một bữa thịnh soạn nhé, ơ, sao cậu lại khóc thế?"
Khóc sao? Tôi đưa tay sờ mặt. Mặt ướt đẫm. Thật sự đã khóc.
Tôi lau khô nước mắt, cười nói: "Vui quá nên khóc thôi."
Lưu Viện đưa tay chọc chọc mũi tôi, cưng nựng: "Cái cậu này."
Một tiếng chuông điện thoại cắt ngang trò đùa giỡn của chúng tôi, màn hình hiển thị là mẹ tôi.
Lưu Viện đi vệ sinh, tôi nghe điện thoại.
"Oánh Oánh à."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc mà xa lạ này, tôi đè nén cơn oán hận ngút trời, cố gắng làm cho giọng mình bình thường.
"Mẹ, có chuyện gì không ạ?"
"Bà nội con bị ngã, nói thế nào bà cũng không chịu đi bệnh viện. Con về gấp một chuyến đi. Con biết mà, bà nội thương con nhất."
Tim tôi đột nhiên thắt lại, mẹ nói khác so với kiếp trước.
Kiếp trước bà nói bố tôi bị ung thư, bảo tôi về gấp một chuyến.
Chẳng lẽ mẹ cũng trùng sinh? Vậy bà ấy có biết tôi cũng trùng sinh không?
Hiện tại bí ẩn chồng chất, tôi quyết định án binh bất động.
"Oánh Oánh, con có nghe không?"
Tôi giật mình tỉnh lại, giả vờ khóc nấc nói: "Mẹ, mọi người mau đưa bà đi bệnh viện kiểm tra đi, con sẽ mua vé về thăm bà ngay."
Tôi rõ ràng cảm nhận được mẹ thở phào nhẹ nhõm, chỉ bảo tôi về nhanh rồi cúp điện thoại.
Quả nhiên bà ấy cũng trùng sinh, nên mới dùng bà nội để thăm dò tôi.
Kiếp trước, vì giúp tôi chạy trốn mà bà nội phải chịu sự giày vò của mẹ tôi, cuộc sống tuổi già không hề tốt đẹp.
Trở lại kiếp này, tôi nhất định phải đón bà nội về bên cạnh chăm sóc.