Đơn Phương Thành Thật

Chương 1

Chương 1
Tôi và cậu ấy có cái tên phát âm gần giống nhau.
Tôi tên là Trình Kình Ngữ, còn cậu ấy tên là Trần Cảnh Dữ.
Buổi học đại cương đầu tiên ở đại học, chúng tôi được xếp chung một lớp.
Khi thầy giáo điểm danh sớm trước hai phút, thầy gọi tên cậu ấy trước:
“Trần Cảnh Dữ.”
Đây là tiết học đầu tiên trong đại học – môn Tư tưởng đạo đức, lớp học chung của nhiều sinh viên từ các chuyên ngành khác nhau.
Tôi đến sớm, ngồi giữa lớp. Lúc ấy trong lớp đã có một nửa số người, còn hai phút nữa mới đến giờ học mà thầy đã bắt đầu điểm danh.
Nghe thấy tên “Trần Cảnh Dữ”, theo phản xạ tôi đứng bật dậy trả lời: “Có ạ.”
Thầy giáo – một giáo sư già – nhìn tôi rồi cúi xuống xem sổ điểm danh, lông mày nhíu lại, hình như bắt đầu tức giận.
“Tiết học đầu tiên đã dám thuê người học hộ? Sao? Định học hộ nguyên cả kỳ à? Nam nữ cũng không phân biệt rõ, định qua mặt tôi à?”
Thầy nghiêm mặt nói một tràng, giọng đầy thất vọng.
Cả lớp học bậc thang đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi, bỏng rát như thiêu, mặt tôi đỏ bừng như tôm luộc.
Tôi lúng túng mấp máy môi định giải thích:
“Em…”
Nhưng đúng lúc đó, tôi bỗng sững người – cửa lớn phía trước lớp, một bóng dáng cao ráo bước vào: áo thun trắng, quần thể thao, giày thể thao, trông sạch sẽ, tươi sáng, đẹp trai như bước ra từ truyện tranh.
“Trần Cảnh Dữ, có mặt.”
Giọng cậu ấy mang chút lười nhác pha chút trêu chọc, đường nét trên khuôn mặt sắc sảo như tạc, lập tức thu hút hết ánh nhìn của con gái trong lớp.
“Thầy ơi, ban ngày ban mặt đừng oan uổng người ta chứ. Em đâu có nhờ ai học hộ đâu. Với lại cô em này nhìn qua đã biết là học sinh ưu tú rồi.”
Giọng cậu ấy vẫn lười biếng như thế, nhưng lại không khiến người khác thấy ghét.
Thầy giáo lại nhìn kỹ sổ, cuối cùng mới phát hiện ra tên tôi – Trình Kình Ngữ – là lỗi của thầy nhầm lẫn.
Thầy vội xin lỗi, còn cảm thán mãi rằng trong lớp lại có hai cái tên giống đến thế.
Trần Cảnh Dữ đi thẳng đến chỗ tôi ngồi. Tim tôi như đánh trống, thở cũng muốn nghẹn lại.
Cậu ấy ngồi xuống cạnh tôi, nhỏ giọng cười: “Chắc tám trăm năm trước là một nhà rồi đấy.”
Khoảng cách quá gần, giọng nói của cậu như gãi vào tai, khiến tôi suýt nữa làm đổ cái ly trên bàn.
Cậu đưa tay đỡ ly, hỏi: “Nhỏ này, run gì dữ vậy?”
Có lẽ thầy giáo thấy suốt buổi mặt tôi đỏ bừng nên tưởng là vì bị hiểu lầm, sau khi tan học liền gọi tôi và Trần Cảnh Dữ ở lại.
Thầy còn nói muốn mời chúng tôi uống nước để xin lỗi.
“Anh trai dẫn em gái đi nhé.”
Thầy thực sự móc tiền ra.
Tôi hoảng quá, vội lắc đầu: “Không cần đâu thầy, thật sự không cần ạ.”
Tôi từ chối theo bản năng.
Trần Cảnh Dữ đứng cạnh, nhìn tôi với ánh mắt thản nhiên mà đầy ẩn ý, như đang xem trò vui.
Cuối cùng, thầy đành ngậm ngùi quay lại bục giảng.
“Cô bé này, tết có còn được nhận tiền lì xì không đây?”
Tôi ngơ ngác: “Hả?”
Sau một hồi ngẫm lại mới nhận ra: vừa rồi thầy bảo mời cả hai chúng tôi uống nước, vậy mà tôi không thèm hỏi ý kiến Trần Cảnh Dữ, cứ thế từ chối luôn.
Tôi cắn môi, quay sang cậu: “Hay là… để tớ mời cậu uống nhé?”
“Được thôi.”
Cậu cười, đôi mắt màu hổ phách như hồ nước trên cao nguyên, trong vắt rực rỡ khiến tôi lóa mắt.
Tôi dọn sách vở, Trần Cảnh Dữ hỏi tôi còn tiết nào nữa không – dù sao hai đứa học khác lớp.
“Mặc dù còn một tiết nữa, nhưng vẫn có thời gian uống nước.”
Ngay dưới giảng đường có một tiệm tạp hóa nhỏ, cậu lấy một lốc sữa AD.
Có lẽ ánh nhìn tôi quá rõ ràng, cậu quay lại nhìn tôi: “Cậu cũng muốn uống cái này à?”
Tôi ngại ngùng gật đầu.
Thế là cậu lấy thêm một lốc nữa, nhét vào tay tôi.
Lúc tính tiền, tôi định móc ví thì bị cậu ngăn lại.
“Anh trai sao có thể để em gái trả tiền được chứ?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất