Đơn Phương Thành Thật

Chương 2

Chương 2
Trần Cảnh Dữ là nhân vật đình đám ở trường V của chúng tôi, đến mức cả tôi – người bị gọi là “em gái” cậu ấy – cũng nhờ đó mà nổi tiếng ké.
Cậu ấy lúc nào cũng có một đám bạn nam thân thiết vây quanh.
Thỉnh thoảng mấy lớp học chung tiết thể dục, mấy bạn nam thân với Trần Cảnh Dữ cũng hay gọi tôi là “em gái”.
Có khi Trần Cảnh Dữ nghe thấy, sẽ cười mắng một câu:
“Gọi bừa họ hàng làm gì vậy?”
“Hầy, là anh em với Dữ ca, thì em gái của Dữ ca chẳng phải cũng là em gái tụi này sao?”
Cậu chẳng thèm chấp, chỉ đi tới đưa cho tôi một chai nước.
Rồi tiện tay chỉ mấy đứa kia:
“Nhớ mặt tụi nó đi, lần sau gọi bọn nó đi mua nước cho cậu.”
Tôi chỉ biết cười trừ.
Sau này, chuyện tôi là “em gái của Trần Cảnh Dữ” cứ truyền miệng mà phóng đại, tên tôi – Trình Kình Ngữ – cũng bị gọi nhầm thành “Trần Cảnh Ngữ”.
Bạn cùng phòng từng nói với vẻ ngưỡng mộ:
“Kình Ngữ à, ghen tị với cậu thật đấy. Mới vào trường đã trở thành em gái của nam thần rồi. Ngày nào cũng được ngắm cận mặt, nghĩ thôi cũng thấy sướng.”
Tôi cười cười, nhưng trong lòng lại trào lên một vị chát thật lạ.
Cậu ấy quen tôi ba ngày, ai cũng biết.
Tôi thầm thích cậu ba năm, chỉ có mình tôi hay.
Đúng vậy, tôi thích Trần Cảnh Dữ, bắt đầu từ cấp ba.
Tôi thi vào ngôi trường này, cũng là vì cậu ấy.
Lúc học cấp hai, thành tích của tôi không tốt lắm. Nhưng vào cấp ba, Trần Cảnh Dữ trở thành động lực duy nhất của tôi.
Chỉ để có thể học cùng trường đại học với cậu, năm lớp 12 tôi chỉ ngủ ba tiếng mỗi ngày là chuyện thường. Tôi gần như luyện hết toàn bộ đề thi thật và đề mô phỏng có bán trên thị trường, sách bài tập chất thành chồng còn cao hơn cả người tôi.
Những lúc thấy không thể trụ nổi nữa, tôi lại cắm đầu viết tên cậu lên vở, từng nét đậm đến mức gần như xuyên thủng trang giấy – như thể chỉ cần thế thôi, cuộc đời u ám của tôi cũng có thể le lói chút ánh sáng.
Vì khoảng cách giữa tôi và cậu... quá xa.
Không ai biết tôi thích Trần Cảnh Dữ.
Thì cũng bởi tôi giấu rất kỹ ấy mà.
Ngày tôi bắt đầu thích Trần Cảnh Dữ, chẳng lãng mạn như trong mấy bộ manga học đường đâu. Không có ánh nắng vàng như mật, mà là trời đen kịt u ám.
Cấp hai, tôi học ở thị trấn quê. Lên cấp ba, bố tôi làm ăn khá hơn nên đưa tôi lên thành phố học.
Ông ấy bỏ tiền cao để cho tôi vào được trường Nhất Trung.
Vì nhà ở gần trường nên tôi không ở ký túc xá, mà đi học mỗi ngày bằng tuyến xe buýt 412.
Đó là lần đầu tiên tôi đi tuyến này, vì lên ở điểm đầu nên tôi chiếm được một chỗ ngồi.
Tuyến xe đó lúc nào cũng đông người, lại đúng giờ mọi người đi chợ, thế là chật như nêm.
Một cô bác vừa đi chợ về, tay xách hai cây rau diếp và một con cá. Cá đã được làm sẵn, tuy bọc túi nylon nhưng nước vẫn chảy ướt sũng quần đồng phục của tôi.
Tôi nép người vào ghế, nhưng bà ấy vẫn cố ép sát vào tôi.
Lúc đó tôi mới mơ hồ nhận ra – bà ta làm vậy là cố ý.
Tôi lấy hết can đảm mở lời:
“Bác ơi, cá của bác đang làm ướt quần cháu rồi ạ.”
Nhưng lời nhắc nhở của tôi chẳng có tác dụng. Bà ta còn tỏ thái độ móc mỉa, bảo tôi vô lễ, không biết nhường chỗ.
Bà cứ thế lớn giọng trách móc, khiến người xung quanh bắt đầu nhìn về phía tôi. Nhưng ai cũng chọn đứng ngoài, như chuyện chẳng liên quan đến mình.
Tôi yếu đuối đến mức mắt đỏ hoe.
Cái cặp thì nặng, tôi lại hơi say xe.
“Muốn thoải mái thì tự bỏ tiền đi taxi.”
“Trẻ con thời nay thật hư, không bằng hồi bọn tao đâu.”
Giữa lúc đó, Trần Cảnh Dữ xuất hiện.
Hồi ấy tóc cậu cắt ngắn, nhìn có phần dữ dằn.
Chắc bác ấy cũng thấy sợ cậu, nhưng vẫn cố vớt vát chửi thêm vài câu.
Trần Cảnh Dữ chẳng thèm tranh cãi, đi tới chỗ tôi, một tay đặt lên lưng ghế tôi đang ngồi, tay còn lại cầm một cốc cháo yến mạch, nghiêng nghiêng cốc rồi làm bộ như lỡ tay.
“Ơ? Cậu bị say xe hả?”
“Bác ơi, bác không tránh ra, cẩn thận bạn này nôn đầy lên bác đấy.”
Tôi biết ý, giả vờ nôn khan mấy cái.
Bác ấy thấy thế, mặt tái mét, vội vàng nhảy tránh xa hai mét.
Xuống xe rồi, Trần Cảnh Dữ cười hì hì:
“Lúc nãy mà dốc nửa cốc đổ lên người bà ta luôn thì vui.”
“Cậu từ chỗ khác chuyển về đúng không? Nghe giọng không giống người bản địa.”
Tôi xấu hổ gật đầu, tưởng cậu đang chê giọng tôi có khẩu âm.
Ai ngờ cậu nói:
“Giọng nghe nhẹ nhẹ mềm mềm, giống người Giang Nam lắm.”
“Thành phố này rất tốt. Đừng vì một vài người mà đánh giá cả thành phố nha.”
“Đa phần dân thành phố, đều là người tốt như tớ đấy.”
Và thế là chỉ vì một người, tôi bỗng yêu luôn cả thành phố.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất