Chương 11
Tôi kéo vali, dự định tìm một khách sạn giá rẻ nghỉ tạm.
Vừa đi đến gần một con phố thương mại, tôi nghe thấy có người gọi mình:
“Cá Voi Nhỏ.”
Tôi ngoảnh đầu lại — là Trần Cảnh Dữ... và cả Vu Tâm.
Tôi hoảng loạn, không kịp nghĩ ngợi liền định quay đầu bỏ chạy. Bộ dạng tôi lúc này thực sự quá thê thảm, lôi thôi lếch thếch — quan trọng nhất là, Vu Tâm cũng có mặt.
Trần Cảnh Dữ bước mấy bước dài đã đuổi kịp, giữ lấy tôi.
“Chạy gì chứ?”
Cậu cúi đầu nhìn tôi, giọng điệu ban đầu có vẻ thoải mái nhưng nhanh chóng biến mất, lông mày nhíu chặt, ánh mắt sắc lạnh.
“Sao vậy? Ai bắt nạt cậu rồi?”
“Đừng sợ, có tớ ở đây.”
Cậu đón lấy chiếc vali trong tay tôi, tay kia thì không nói không rằng mà ôm chặt tôi vào lòng.
Tôi vẫn giữ chút lý trí cuối cùng, hai tay chống lên ngực cậu để phản kháng.
Trần Cảnh Dữ thấy tôi liếc về phía Vu Tâm thì liền quay đầu nói với cô ấy: “Cậu về nhà trước đi, hôm nay tớ không về cùng được.”
Điều khiến tôi bất ngờ là ánh mắt Vu Tâm nhìn tôi chỉ đơn thuần là hiếu kỳ, không có chút cảm xúc phức tạp nào.
Cô ấy còn định tiến lại gần xem xét, nhưng Trần Cảnh Dữ đã siết chặt tay, ép tôi dựa hẳn vào lòng cậu.
Tôi nghe thấy Vu Tâm giận dỗi than thở:
“Không cho nhìn thì thôi, nhỏ mọn thế. Có bạn gái rồi mà giấu như giấu bảo bối.”
Cô ấy còn lớn tiếng gọi về phía tôi:
“Chị dâu trông dễ thương ghê! Nghe em khuyên, anh không xứng với chị đâu...!”
Bị tình địch gọi là “chị dâu”, tôi cảm thấy huyệt thái dương mình giật thình thịch.
Đầu óc tôi quay cuồng, dường như đã lờ mờ nhận ra quan hệ giữa Trần Cảnh Dữ và Vu Tâm không giống như tôi từng nghĩ.
“Cô ấy là con gái của cậu tớ, chị em họ — Vu Tâm.”
Trần Cảnh Dữ chủ động tháo gỡ mối nghi hoặc trong lòng tôi.
Vu Tâm là chị em họ của Trần Cảnh Dữ?
Tôi suýt nữa tưởng mình nghe nhầm.
“Chẳng phải cô ấy là bạn gái cũ của cậu sao?” — Tôi lỡ miệng hỏi thẳng.
“Làm sao cậu biết cô ấy từng giả làm bạn gái tớ?”
Trần Cảnh Dữ nheo mắt nhìn tôi như thể dò xét. Tôi khịt mũi, đôi mắt đỏ hoe ngước lên:
“Tớ đoán... thôi.”
May mà Trần Cảnh Dữ không truy hỏi thêm, chỉ kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tôi tóm tắt lại mọi chuyện vừa xảy ra trong ngày, rồi nói:
“Hay là để tớ đi tìm khách sạn vậy.”
“Đừng. Về nhà tớ đi.”
“Không... không được đâu...” — mặt tôi bắt đầu đỏ lên. Dù Vu Tâm chỉ là hiểu lầm, nhưng qua đêm ở nhà con trai vẫn thật không ổn.
Trần Cảnh Dữ vẫn nắm lấy tay tôi. Tôi cố gắng không để tâm đến cái nắm tay ấy, cố giữ nguyên tư thế cứng đờ, chẳng dám nhúc nhích.
“Bố mẹ tớ không có ở nhà, chỉ có mình tớ. Không bất tiện gì đâu.” — Ánh mắt cậu nghiêm túc — “Hơn nữa, để cậu một mình ở khách sạn, tớ sao yên tâm được?”
“Đi thôi, Cá Voi Nhỏ. Cậu cũng không muốn khiến tớ lo đến phát bệnh đâu nhỉ?” — Giọng cậu nhẹ như gió, rót vào tai tôi chẳng khác gì ma chú.
Về đến nhà Trần Cảnh Dữ, quả nhiên đúng như cậu nói — trong nhà chỉ có một mình.
Cậu gọi vài món cháo và thức ăn nhẹ, bảo tôi ăn trước.
Sau đó còn đưa khăn nóng đến đắp mắt cho tôi.
“Ngủ một giấc đi. Ngủ dậy rồi, mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Tôi ngủ lại ở phòng khách nhà Trần Cảnh Dữ. Sau một trận khóc dữ dội và cảm xúc thăng trầm, tôi thật sự kiệt sức. Chẳng bao lâu sau đã thiếp đi.
Nửa đêm, tôi lơ mơ tỉnh dậy một lần. Trên tủ đầu giường có đặt một quả cầu pha lê — vẫn nguyên vẹn. Tim tôi thắt lại, thầm nghĩ chắc đây chỉ là một giấc mơ.
Tôi ngủ tiếp đến tận sáng hôm sau.
Lúc ý thức dần tỉnh táo, tôi mới phát hiện: quả cầu pha lê đó… vẫn ở đấy, thật sự ở đấy.
Là quả cầu ngày xưa, vì dưới đế còn khắc ba chữ cái “CJY” — là tôi, cũng là cậu ấy.
Thì ra đêm qua, trong lúc tôi ngủ, Trần Cảnh Dữ đã nhờ người sửa lại quả cầu, từng mô hình nhỏ bên trong được dán lại cẩn thận, phần kính bên ngoài được thay mới hoàn toàn.
Dưới quả cầu còn ép một mảnh giấy, nét chữ mạnh mẽ rắn rỏi:
“Dù là quả cầu pha lê hay là tuổi thơ vỡ vụn, sau này đều để tớ sửa chữa cho cậu.”
Tôi siết chặt tờ giấy ấy, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Thì ra ông trời không hề ngoảnh mặt làm ngơ với tôi — chỉ là những điều tốt đẹp nhất, đều được giữ lại đến cuối cùng. Người tốt nhất... vẫn luôn ở ngay bên tôi.
Tôi xỏ đôi dép bông mà Trần Cảnh Dữ chuẩn bị, lóc cóc chạy xuống nhà.
Nhưng vừa xuống đến nơi, tôi lập tức cứng đờ — hóa đá tại chỗ.
Một cặp vợ chồng trung niên đang ngồi trong phòng khách — rõ ràng là bố mẹ Trần Cảnh Dữ. Trên ghế và bàn còn đặt hành lý, xem chừng vừa về đến nhà.
Cặp mắt kinh ngạc kia nhìn tôi — một cô gái lạ mặt — khiến tôi run rẩy, vội ổn định giọng nói:
“Cháu... cháu chào hai bác ạ.”
“À, chào cháu, chào cháu.”
“Bố mẹ, sao hai người lại về rồi?” — Trần Cảnh Dữ xách đồ ăn sáng từ ngoài về, có vẻ khá bất ngờ.
Mẹ Trần nói: “Tính cho con bất ngờ nên không báo trước…”
Trần Cảnh Dữ bước lại gần tôi, đưa tôi trở lên tầng.
Tôi mới sực nhớ — mình còn đang mặc đồ ngủ!
“Cậu thay đồ trước đi. Thay xong xuống ăn sáng nhé. Đừng sợ, bố mẹ tớ rất dễ gần.” — Cậu giải thích — “Họ làm việc ở nước ngoài, tớ nghĩ năm nay sẽ không về.”
Tôi gật đầu, mặt vẫn còn nóng bừng.
Lúc thay đồ xong, mở cửa bước ra, Trần Cảnh Dữ đã đứng chờ sẵn.
Tai cậu đỏ ửng, trông như muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì sao?” — tôi hỏi.
Trần Cảnh Dữ đáp: “Cá Voi Nhỏ, khi nãy mẹ tớ hỏi chúng ta là quan hệ gì... tớ nói là... người yêu...”
Cậu cụp mắt, ngó tôi với vẻ tội nghiệp: “Coi như giúp tớ một việc được không? Không thì mẹ tớ nhất định sẽ giới thiệu mấy cô gái khác cho tớ gặp mặt đấy. Dù sao, tớ vẫn còn... vương vấn mối tình đầu mà.”
Khi cậu nói ra hai chữ “người yêu”, tim tôi đã bắt đầu đập loạn. Những lời phía sau, tôi gần như không nghe rõ nữa.
“Được... được mà...” — tôi đáp.
Lúc này đây, hai đứa tôi chẳng đứa nào dám cười người còn lại — vì tai cả hai... đều đỏ đến mức chói mắt.