Đơn Phương Thành Thật

Chương 12

Chương 12
Trong những ngày ở lại nhà Trần Cảnh Dữ, cậu ấy đưa tôi đi công viên giải trí, mua cho tôi búp bê và thú nhồi bông, còn dẫn tôi đến chùa cầu bình an. Cảm giác như cậu thực sự đang cố bù đắp cho tôi một tuổi thơ đã bị thiếu hụt.
Điều khiến tôi bất ngờ nhất lại chính là... Vu Tâm.
Vu Tâm đến nhà Trần Cảnh Dữ chơi, vừa thấy tôi đã lao tới bóp má tôi không thương tiếc:
“Hu hu hu, thì ra trên đời thật sự có người trông như bước ra từ truyện tranh đấy! Dễ thương quá! Thật muốn rua rua suốt thôi!”
Tôi bị cô ấy vò mặt như ôm mèo con. Cuối cùng vẫn là Trần Cảnh Dữ ra tay “giải cứu” tôi khỏi bàn tay của cô ấy.
Thật lòng mà nói, tôi chưa từng nghĩ “tình địch” lại là người như vậy.
Tôi cũng không ngờ, với ngoại hình như tôi, vẫn có thể nhận được sự yêu thích từ nhiều người như thế.
Cũng là từ lời kể của Vu Tâm, tôi mới biết hôm đó ở phố ăn vặt, khi tôi tình cờ gặp cô ấy cùng Trần Cảnh Dữ — thực ra là do Trần Cảnh Dữ hẹn cô ấy ra ngoài để tham khảo ý kiến... chọn quà Tết cho tôi.
Bố mẹ Trần Cảnh Dữ thực sự rất dễ gần. Thêm vào đó là thân phận “bạn gái” của tôi, nên khi tôi rời đi, cô Trần còn đưa tôi một phong bao lì xì thật to.
Tôi ngại không dám nhận, mãi đến khi Trần Cảnh Dữ không chịu nổi nữa, liền thẳng tay nhận lấy và nhét vào túi tôi.
Trần Cảnh Dữ đã có bằng lái, chính tay cậu lái xe đưa tôi về nhà bà ở thị trấn Đông Miên.
Tôi chỉ để cậu ấy đưa đến thị trấn, không để vào tận nhà.
Cậu cũng không miễn cưỡng, hiểu ý rồi quay đầu xe trở lại thành phố.
Tôi kéo vali đứng trước cánh cổng quen thuộc. Nhưng vì căn nhà đã lâu không có người ở, ngoài cổng đã giăng đầy mạng nhện.
Thật ra... bà tôi đã mất từ nhiều năm trước rồi.
Tôi không muốn Trần Cảnh Dữ biết về tình cảnh chật vật của mình.
Thế nhưng, khi tôi đang cầm chổi dọn sân, Trần Cảnh Dữ lại xuất hiện bên hàng rào gỗ ngoài sân.
Cậu nhẹ nhàng đẩy cánh cổng gỗ ra, bước vào, xoa đầu tôi một cái rồi tự nhiên nhận lấy cây chổi trong tay tôi, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi:
“Trình Kình Ngữ, tớ sẽ không bỏ cậu lại đâu.”
Tôi nhào đến ôm lấy eo cậu, chôn mặt trong lòng ngực ấy.
Dường như, tôi không còn là một người cô độc nữa rồi.
Trần Cảnh Dữ ở lại giúp tôi dọn dẹp căn nhà cũ kỹ này.
Tôi thấy cậu đứng lặng bên bàn học, không nhúc nhích. Tò mò ghé lại gần xem — rồi mặt tôi lập tức đỏ bừng như lửa.
Trong tay cậu là tấm ảnh thời trung học của chính cậu — cũng không hẳn là ảnh, mà là mảnh cắt từ một tấm bạt hộp đèn quảng cáo, in hình chân dung của Trần Cảnh Dữ.
Trường Nhất Trung dùng hộp đèn để làm bảng vinh danh. Sau mỗi kỳ thi lớn, sẽ thay bảng mới. Mà lần nào cũng có tên Trần Cảnh Dữ.
Hôm đó, tôi thấy công nhân của trường thay bảng mới, đang định ném tấm cũ vào thùng rác.
Lúc ấy trường đã tan học, đúng giờ cơm tối, nên trong trường gần như không có ai. Tôi len lén lôi tấm bạt đó ra khỏi thùng rác, cắt lấy phần có ảnh chân dung của Trần Cảnh Dữ.
Phần còn lại tôi lại lặng lẽ bỏ vào thùng như cũ.
Sau đó, vì sợ Trình Trạc — em trai tôi — sẽ lục đồ trong phòng và phát hiện ra, tôi liền mang tấm ảnh ấy về thị trấn Đông Miên.
Và từ đó, tấm ảnh ấy cứ thế nằm lại trong căn phòng này.
Khi tôi để nó ở đây, chưa bao giờ nghĩ đến việc... có một ngày nó sẽ xuất hiện trước chính chủ.
Trần Cảnh Dữ nhìn tôi, trong mắt đầy ý cười:
“Cá Voi Nhỏ, không tính giải thích một chút à?”
Tôi mấp máy môi, hai tai đỏ ửng, nhất thời không biết nên nói gì.
Trong suốt ba năm dài đằng đẵng của mối tình đơn phương ấy, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng — sẽ có ngày cậu biết.
Thế nhưng bây giờ, cậu lại nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng đầy khích lệ, khiến tôi có dũng khí để thổ lộ.
Tôi hít một hơi thật sâu, tim đập dồn dập như đánh trống, hơi thở bắt đầu hỗn loạn, không dám nhìn vào mắt cậu:
“Tớ thừa nhận... từ rất lâu trước kia... tớ đã có ý đồ xấu với cậu rồi...”
Cậu bỗng đưa tay chạm nhẹ vào tai tôi, khẽ nói:
“Cảm ơn vì đã thích.”
“Cho tớ một cơ hội nhé — từ giờ trở đi, để tớ là người thích cậu.”
Tôi sững người nhìn cậu, trong đầu như có pháo hoa bùng nổ, toàn thân lâng lâng. Rồi Trần Cảnh Dữ đã ôm tôi vào lòng.
Tôi cũng vòng tay ôm lại cậu — như thể phát hiện ra một bí mật ngọt ngào — thì ra... nhịp tim của cậu ấy, cũng nhanh như tôi vậy.
Tôi và Trần Cảnh Dữ ở lại thị trấn Đông Miên vài ngày, sau đó vẫn trở về thành phố.
Tôi vẫn chưa về nhà, chọn thuê một căn hộ bên ngoài. Thỉnh thoảng bố tôi đến thăm.
Còn mẹ — tôi và bà, ai cũng không chịu nhún nhường, chẳng ai biết lần chiến tranh lạnh này sẽ kéo dài bao lâu.
Nhưng giờ đây, tôi đã có một người luôn kiên định đứng về phía tôi.
Cậu ấy kiên nhẫn lắng nghe mọi điều tôi cần, tôn trọng từng lựa chọn tôi đưa ra.
Thì ra được yêu thương thật sự, sẽ khiến con người ta có thêm rất nhiều dũng khí.
Trần Cảnh Dữ đưa tôi đi gặp nhóm bạn cũ thời trung học.
Hôm đó, bọn tôi chơi ở KTV. Cậu ấy uống hơi say, tìm một phòng trống nằm nghỉ.
Cậu nằm nghiêng trên bàn trà, gối đầu lên một tay, tay còn lại vẫn nắm chặt lấy tôi.
Dưới ánh đèn lờ mờ, tôi nhìn gương mặt nghiêng ấy mà vẫn thấy như mộng. Tôi lặng lẽ nghiêng người, khẽ hôn lên môi cậu một cái.
Ai ngờ ngay lúc đó, Trần Cảnh Dữ mở mắt. Ánh mắt trong trẻo, giọng nói như mang theo ma chú:
“Thêm một lần nữa, được không?”
Tôi xấu hổ đến đỏ mặt, nhưng vẫn gật đầu.
Giây tiếp theo, cậu cúi người, siết nhẹ gáy tôi, hơi thở quấn lấy nhau, môi chạm môi, nhiệt độ ngọt ngào lan tỏa.
“Trần Cảnh Dữ, tớ thật sự rất thích cậu.”
Tôi rúc vào hõm cổ cậu, cuối cùng cũng có thể thẳng thắn và rõ ràng bày tỏ tình cảm bấy lâu nay.
Từ đây, bóng tối của một mối tình đơn phương sẽ không còn là điều khiến tôi khổ sở.
“Cá Voi Nhỏ,” Trần Cảnh Dữ dịu dàng đáp,
“Có thể tớ không cảm nhận được ba năm đó của cậu. Nhưng tớ hứa — những năm tháng về sau, câu 'tớ thích cậu' từ tớ sẽ luôn nhiều hơn câu 'cậu thích tớ' từ cậu.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất