Đơn Phương Thành Thật

Chương 13: Phiên ngoại - Góc nhìn Trần Cảnh Dữ

Chương 13: Phiên ngoại - Góc nhìn Trần Cảnh Dữ
Về cái tên "Trình Kình Ngữ", tôi biết đến từ lúc lấy hồ sơ tốt nghiệp ở Nhất Trung.
Hôm đó, vài thầy cô chủ nhiệm lớp 12 đang trò chuyện. Tôi nghe họ nói lớp Văn năm nay có một bạn tên Trình gì Ngữ, là “hắc mã” bất ngờ nhất, thi đậu đại học V.
Vì cùng trường đại học nên tôi có chút ấn tượng.
Nhưng tôi không thể ngờ được, buổi học đầu tiên năm nhất, tôi lại gặp ngay “chengjingyu”.
Ban đầu tôi nghĩ đó là duyên phận.
Nhưng sau này tôi mới biết — để có được hai chữ duyên phận ấy, cô ấy đã cố gắng biết bao nhiêu.
Cô ấy rất dễ đỏ mặt, thật giống một chú thú nhỏ rụt rè.
Tôi cũng không nhịn được muốn trêu chọc cô ấy.
Tôi không dám tưởng tượng — một người nhỏ bé như cô ấy, đã làm sao có thể âm thầm thích tôi suốt ba năm mà không hề được hồi đáp.
Tấm ảnh cô ấy cắt từ bảng vinh danh — tôi thực ra có nghe bạn bè nói.
Một người bạn cũng nằm trong bảng danh dự kể rằng ảnh cậu ta bị ai đó lấy đi, còn hí hửng khoe khoang một hồi. Không lâu sau, tấm bạt ấy lại trở về đúng... thùng rác.
Giờ nghĩ lại, chắc chắn người lấy là cô ấy.
Mọi thứ dường như đều quy về một người:
— Người con gái tìm giúp tôi thẻ cơm trong sân trường.
— Người treo lời chúc có tên tôi trên cây nguyện ước.
— Người gửi tôi thiệp chúc mừng...
Tất cả đều là cô ấy.
Hóa ra tôi không có nhiều người theo đuổi đến vậy — chỉ là cô ấy quá chân thành, quá sâu đậm.
Một phần tình cảm của cô ấy, bị tôi ngộ nhận thành rất nhiều phần từ rất nhiều người.
Bóng dáng mơ hồ năm ấy, cuối cùng cũng hiện hình rõ nét.
Tôi nhìn thấy gương mặt non nớt mà đầy rụt rè của cô bé năm mười lăm, mười sáu tuổi — người từng thích tôi nhiều đến vậy.
Lần gặp cô ấy trên xe buýt hôm ấy, là vì tôi ngủ lại nhà dì, nên không đi xe đạp như thường lệ.
Thật kỳ diệu — mọi chuyện từ khởi đầu đến diễn biến đều liên kết lại với nhau như hiệu ứng cánh bướm, tạo nên một kết quả chẳng thể ngờ tới.
Tôi đứng bên trạm xe chờ chuyến số 412, ánh nắng ngày hôm đó vàng rực, gió xuân nhẹ nhàng — một khung cảnh rất phù hợp để ghi lại một đoạn ký ức tuổi trẻ.
Nếu có thể quay lại ba năm trước, tôi nhất định sẽ nói với Trình Kình Ngữ năm mười lăm tuổi:
“Đừng sợ, bạn trai tương lai của cậu... sẽ đến đón cậu.”
(Hết)

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất