Đơn Phương Thành Thật

Chương 5

Chương 5
Một tuần sau, trường bắt đầu huấn luyện quân sự.
Tôi và Trần Cảnh Dữ không ở cùng đội hình.
May mà huấn luyện viên của tôi khá dễ chịu.
Chỉ là... trời nóng quá mức.
Trước hôm huấn luyện, tôi chuẩn bị kem chống nắng và lót giày, cũng mua thêm phần cho Trần Cảnh Dữ.
Trùng hợp là — cậu ấy cũng chuẩn bị cho tôi.
Tối trước ngày huấn luyện, sau buổi tập bóng chuyền, cậu ấy mang đồ ăn khuya đến cho tôi và kèm theo một túi to đùng đồ dùng huấn luyện.
Tôi không giấu được nụ cười, trong lòng vui ơi là vui.
“Tớ cũng chuẩn bị cho cậu nữa đó.” – Tôi nói.
“Tớ là đàn ông con trai, cần gì bôi kem chống nắng? Có phải da dẻ nõn nà đâu.” – Cậu ấy nói vậy mà vẫn nhận lấy phần tôi chuẩn bị.
Trần Cảnh Dữ da rất trắng, kiểu trắng đến mức phơi nắng cũng không đen.
Nhưng vẫn có thể bị cháy nắng.
Tôi nhớ hồi lớp 10, cậu ấy từng bị cháy nắng, cổ đỏ bừng, da bong tróc từng mảng.
Lúc ấy tôi lén mua một tuýp thuốc mỡ cho cậu, âm thầm để trên bàn học.
Chúng tôi không học cùng lớp, để tránh bị phát hiện, tôi nói dối với huấn luyện viên là mình bị say nắng, được cho về lớp nghỉ.
Chờ bạn nữ dẫn tôi về rời đi, tôi lẻn sang lớp Trần Cảnh Dữ, như một tên trộm, len lén đặt tuýp thuốc lên bàn cậu ấy. Tim tôi lúc ấy đập như muốn vỡ ra.
Nhưng đúng lúc tôi chuẩn bị rời đi, hành lang lại vang lên tiếng bước chân. Tôi nghe thấy họ đang nhắc đến Trần Cảnh Dữ.
Tôi hoảng loạn chui tọt xuống gầm bàn của cậu ấy.
Cả người run lẩy bẩy. Cảm xúc lẫn lộn như từng cơn sóng dữ cuốn lấy tôi.
Và rồi, có người ngồi xuống — ngay trên ghế của Trần Cảnh Dữ.
Chính là cậu ấy.
Cậu mặc quần áo quân sự, đi giày vải của trường, nhưng chỉ nhìn thoáng tôi đã nhận ra.
Gầm bàn vốn nhỏ, giờ có thêm người ngồi lại càng chật chội. Chỉ cần tôi nghiêng người, là sẽ chạm vào chân cậu ấy mất.
Đúng lúc đó, tôi cảm nhận được ghế bị kéo ra một chút — cậu ấy lùi lại để tạo khoảng trống cho tôi.
Tôi thấy những ngón tay thon dài trắng trẻo của cậu đặt trên mép bàn, nhưng cậu vẫn không cúi đầu nhìn xuống.
“Đi thôi.” – Cậu lên tiếng.
Mấy người kia lần lượt rời đi. Tiếng ồn cũng dần xa.
Tôi thì chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.
Không rõ cậu ấy có phát hiện ra tôi không, nhưng sau đó, tôi thấy tuýp thuốc ấy nằm trong góc đồ thất lạc của trường — nguyên vẹn, chưa từng được dùng đến.
Tôi cũng không đến nhận lại.
Tuýp thuốc ấy cuối cùng đã đi đâu, tôi cũng không rõ.
Lần này, tôi dùng loại kem chống nắng mà Trần Cảnh Dữ chuẩn bị, còn mang theo cả bình nước 1 lít mà cậu ấy đưa.
Có vẻ như vận mệnh xoay vòng, năm xưa tôi giả vờ bị say nắng, lần này thì lại thật sự bị ngất vì nắng.
Tôi cố chịu đựng khi đứng nghiêm, tưởng đâu gắng chút là ổn... Ai ngờ trước mắt tối sầm, ngã gục xuống đất.
Khoảnh khắc mất đi ý thức, tôi vẫn nghe thấy có người đang gọi tên mình, tiếng ồn đủ loại trộn lẫn — nhưng giọng Trần Cảnh Dữ thì vẫn nổi bật, rõ ràng.
Khi tôi tỉnh lại, tay vẫn còn gắn kim truyền dịch, còn Trần Cảnh Dữ thì ngồi ngay cạnh giường.
Tôi nghe thấy cậu ấy hỏi bác sĩ:
“Sao cô ấy vẫn chưa tỉnh? Không phải ngoài say nắng còn có vấn đề gì chứ?”
“Không có gì nghiêm trọng đâu. Chỉ là ngủ thôi. Nếu cậu gọi, chắc là cô ấy sẽ tỉnh.”
“Ồ.” – Cậu ấy đáp.
“Con heo con này ngủ dai ghê.” – Cậu lẩm bẩm.
Không hiểu sao, trong giọng cậu có chút cưng chiều lẫn bất lực.
“Tớ tỉnh rồi...” – Tôi mở mắt, nhìn cậu.
Trần Cảnh Dữ vừa thấy tôi tỉnh lại liền giơ tay che mắt tôi:
“Không, cậu vẫn chưa tỉnh đâu. Ngủ tiếp đi, để tớ tranh thủ nghỉ ngơi chút.”
Cậu nói nghe nghiêm túc đến mức tôi cũng gật đầu nhắm mắt lại, nhưng rồi lại nghe thấy tiếng cười khẽ của cậu.
Tôi vừa định mở mắt, thì cậu lại thì thầm bên tai tôi:
“Ngủ đi, tớ ở đây với cậu.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất