Đơn Phương Thành Thật

Chương 4

Chương 4
Trần Cảnh Dữ nói tôi đứng đây đợi một lát, cậu để quên đồ trong nhà thi đấu.
Tôi đợi khoảng mười phút không thấy cậu quay lại nên đành đi tìm.
Vừa tới gần sân bóng, tôi đã nghe thấy giọng cậu đầy lạnh lẽo:
“Cậu như thế này mà cũng tự tin đi nói xấu người khác à? Nhìn lại bản thân mình đi rồi hãy nói chuyện.”
“Còn Trình Kình Ngữ thế nào, đó là chuyện của tôi với cô ấy, không tới lượt cậu xen vào.”
“Lo việc của mình cho tốt đi.”
Gần như không có ai lên tiếng. Giang Nam đứng đó bị quát mà khóc nức nở.
Đội trưởng nữ nói với giọng không vui:
“Trần Cảnh Dữ, nói chuyện với con gái đừng khó nghe như thế.”
“Dù sao cô ấy cũng chỉ là vì thích cậu thôi mà…”
Cô tưởng con trai sẽ thích kiểu con gái tranh giành vì mình, nghĩ vậy sẽ dập được lửa.
Ai ngờ, Trần Cảnh Dữ lạnh giọng:
“Liên quan gì đến tôi?”
Sau này tôi mới biết, sự việc bắt đầu vì Giang Nam tức tối nên đi nói xấu tôi với mấy người trong đội, nào ngờ bị Trần Cảnh Dữ quay lại bắt gặp đúng lúc.
Hôm đó, cậu đã nổi giận thật sự.
Tằng đội trưởng kể, đó là lần đầu tiên anh thấy Trần Cảnh Dữ nổi nóng đến vậy.
Trần Cảnh Dữ dẫn tôi đi ăn ở một con hẻm nhỏ — quán ăn gia truyền nhưng hương vị tuyệt ngon.
Tôi vừa ăn cơm vừa lén lút nhìn cậu ấy. Trước đây tôi đâu dám làm thế.
Tôi sợ một khi cậu ấy biết, đến cả danh xưng “em gái” tôi cũng không giữ nổi.
Nhưng hôm nay, cậu đứng ra bảo vệ tôi, không một chút do dự. Khoảnh khắc ấy khiến tôi có chút lâng lâng, quên cả kiềm chế.
“Nhìn anh đẹp trai lắm hả? Nhìn đến mức cơm sắp đút vô mũi luôn rồi kìa.” – Cậu ấy bất ngờ lên tiếng.
"Tớ... đâu có nhìn...” – Tôi lí nhí.
“Ăn nhiều chút đi, nhỏ con vậy, lỡ bị người ta bắt nạt thì sao?” – Cậu cười.
Đúng là tôi nhỏ thật, trông còn trẻ con hơn tuổi nữa, chắc cũng vì thế nên thân phận “em gái” càng thêm dễ bề sinh tồn.
Tôi chợt nhớ lại chuyện năm đó, lúc Trần Cảnh Dữ “giải cứu” tôi trên xe buýt, rồi lại tưởng tôi là học sinh cấp hai, nhất quyết dẫn tôi tới tận cổng trường trung học.
Nghĩ đến đó, tôi lại cúi xuống xúc thêm vài đũa cơm cho đỡ ngượng.
Tôi nhai nuốt xong mới lên tiếng:
“Dù sao thì vẫn còn có "anh" mà.”
“Cũng đúng. Miễn là em chịu nhận anh làm anh trai mãi mãi.”
Tay tôi khựng lại. Ngẩng lên thì thấy ánh mắt cậu ấy cũng đang nhìn tôi.
“Chịu nhận anh làm anh trai mãi mãi.”
Câu nói này vang vọng trong tai tôi như một câu thần chú.
Chỉ có thể là anh trai thôi sao?
Cậu ấy tốt với tôi... chỉ vì xem tôi là em gái.
Một khi cậu có bạn gái, tôi... nên rút lui.
Nếu không, thì sẽ thật sự giống như lời người ta nói — “gái bám trai”.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất