Chương 7
Khoảng mười phút sau, tôi cảm thấy có ai đó kéo nhẹ áo mình từ phía sau. Quay lại nhìn thì thấy là Trần Cảnh Dữ.
“Suỵt, đi theo tớ.”
Tôi vốn ngồi ở một góc khuất, mà mọi người đều đang chăm chú xem biểu diễn nên cũng chẳng ai để ý đến chúng tôi.
Dù vậy, tôi vẫn thấy hơi chột dạ, nên đã xin phép giáo quan là đi vệ sinh.
Tôi chạy chầm chậm về phía Trần Cảnh Dữ. Cậu đang đứng dưới một gốc đa cao lớn, miệng cắn cây kem, tay kia cầm thêm một cây còn nguyên.
Là kem của tiệm mới mở trong trường, lúc nào cũng phải xếp hàng rất lâu mới mua được.
Tôi chợt nhớ, sáng nay cậu quên mang kẹo cho tôi, nên đã nói sẽ bù lại bằng kem.
Thì ra, cậu đi mua kem cho tôi nên mới không nghe thấy lời tỏ tình của người khác.
Không hiểu sao trong lòng tôi lại dâng lên một chút áy náy. Có lẽ vì tôi hiểu rõ, để nói được một tiếng “thích” cần bao nhiêu nhung nhớ, kỳ vọng, hồi hộp và cả đau lòng. Mà tỏ tình, lại càng cần đến dũng khí.
Huấn luyện quân sự kết thúc, chúng tôi đều cởi bỏ bộ đồng phục giống nhau, ai cũng đen đi một tông.
Sau buổi duyệt binh cuối cùng, tôi và Trần Cảnh Dữ đã hẹn nhau sẽ đi ăn trưa.
Thế nhưng khi tôi thay đồ xong chạy đến tìm, bạn cùng phòng của cậu lại nói: “Cậu ấy đi với Chu Dĩnh rồi.”
Chu Dĩnh chính là cô gái hôm trước hát “Thích anh” để tỏ tình.
Tôi đứng ngẩn ra, rồi một mình bước ra khu ẩm thực phía ngoài cổng trường. Dòng người đông đúc, nhưng tôi lại thấy mình lạc lõng giữa sự náo nhiệt ấy.
Tôi đã từng thấy cô gái kia – cao, mảnh mai, rất khác với tôi, mà lại giống bạn gái cũ của Trần Cảnh Dữ thời cấp ba.
Chúng tôi vốn hẹn đi ăn món nướng ở quán mới mở trong khu ăn uống.
Không biết thế nào mà tôi lại bước đến trước cửa quán ấy.
“Cá nhỏ đến rồi à, vào ngồi đi, Cảnh Dữ đặt bàn số 12 rồi.” – Chủ quán nhìn thấy tôi liền nhiệt tình chào hỏi.
Anh ấy là đàn anh trong trường, khá thân với Trần Cảnh Dữ nên cũng biết tôi.
Anh quá nhiệt tình, mà tôi lại không giỏi từ chối, nên đành chần chừ một lúc rồi cũng vào ngồi.
Anh đưa tôi đến bàn số 12.
Quán rất đông, mọi người đều đi theo nhóm ba bốn người. Chỉ có tôi là một mình.
Tôi uống ngụm nước chanh miễn phí của quán, vị chua thấm dần từ đầu lưỡi, chảy xuống dạ dày rồi chạm thẳng vào tim.
Lần này tôi đã xuất hiện từ sớm, nhưng vẫn có người đến trước một bước.
Tôi gọi vài món, định thử tự nướng. Nhưng do chưa quen tay, một miếng thịt bị dính chặt lên vỉ nướng. Tôi cố gỡ nó bằng kẹp thì miếng thịt bất ngờ bắn ra, bay thẳng vào tay một nam sinh đang đi ngang qua.
Tôi sững người.
Vội vàng lấy khăn giấy ra, vừa lau vừa liên tục xin lỗi:
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi bạn...”
“Không sao đâu, đừng lo. Mình đi rửa nước lạnh tí là được.”
“Chuyện gì vậy?”
Là giọng của Trần Cảnh Dữ.
Tôi quay lại, không hiểu sao, chỉ cần cậu ấy xuất hiện, tôi liền thấy không còn luống cuống nữa.
“Lỡ làm thịt nướng bay trúng người bạn ấy...”
Cậu ấy xoa nhẹ đầu tôi, nói:
“Đừng sợ, để anh lo.”
May mà miếng thịt đó mới cho lên bếp chưa lâu, nhiệt độ chưa cao, chỉ khiến cánh tay cậu bạn kia hơi đỏ một chút, không đến mức bỏng nặng.
Trần Cảnh Dữ mượn chủ quán tuýp thuốc bôi bỏng, tự tay bôi cho cậu ấy.
Tôi lại rối rít xin lỗi. Cậu bạn kia khá ngại ngùng, cười cười:
“Không sao đâu. Mình là Lâm Sâm, lớp 3 bên cạnh. Thật ra mình đã để ý bạn từ lâu rồi. Hôm nay đúng là có duyên gặp nhau. Hay là... kết bạn WeChat nhé?”
Tôi lấy điện thoại ra thì thấy hàng loạt cuộc gọi nhỡ – đều là từ Trần Cảnh Dữ.
Tôi ngẩng lên nhìn cậu, ngạc nhiên phát hiện nét mặt cậu không vui chút nào, thậm chí có phần... lạnh lùng.
“Bạn Lâm này, nếu tay có để lại gì thì cứ liên hệ trực tiếp với tôi.” – Trần Cảnh Dữ lên tiếng, giọng trầm và sắc.
Lâm Sâm nhìn qua tôi rồi liếc sang Trần Cảnh Dữ, có lẽ bị ánh mắt cậu làm cho chột dạ, đành gật đầu.
Trần Cảnh Dữ ngồi xuống, bắt đầu nướng lại thịt. Tôi cũng lặng lẽ thêm WeChat của Lâm Sâm.
Cậu ấy nhỏ giọng hỏi: “Bạn ấy là gì của bạn vậy?”
Chưa kịp trả lời, Trần Cảnh Dữ đã thản nhiên chen vào:
“Người giám hộ.”
Tôi quay sang nhìn cậu. Cậu vẫn cúi đầu, tập trung dùng kẹp gắp những miếng thịt bị tôi nướng cháy, vẻ mặt chuyên chú như thể hoàn toàn không nhận ra mình vừa nói một câu có bao nhiêu ám muội.