Chương 9
Tôi vẫn nhớ rất rõ, buổi diễn Trung thu năm đó được người ta bàn tán nhiều như vậy, tất cả đều vì Trần Cảnh Dữ và Vu Tâm.
Tôi đã không ở lại xem hết các tiết mục, giữa chừng đã rời đi.
Thật ra tôi đã biết từ sớm Trần Cảnh Dữ sẽ làm MC, vì thế tôi cũng đăng ký tham gia tiết mục – tuy chỉ là tiết mục hợp ca của lớp.
Tôi đã thầm nghĩ, biết đâu khi cậu ấy đi qua chỗ tôi đang chờ, hai người sẽ lướt qua nhau trong gang tấc.
Nhưng vì gương mặt tôi bị thương, tôi đành phải rút khỏi đội hợp xướng.
Trong chuyện thích Trần Cảnh Dữ, có vẻ như tôi chưa từng gặp may mắn một lần.
Và ngay khi tôi đang định quay về giảng đường để luyện đề, chợt có người gọi tôi lại.
Tôi quay đầu, tim lập tức run lên – là Trần Cảnh Dữ.
“Bạn học, có thể giúp tớ một việc được không?” – cậu ấy hỏi.
Lần tương tác gần nhất giữa tôi và Trần Cảnh Dữ là từ lần cùng đi xe buýt đầu năm và tuýp thuốc trong đợt huấn luyện quân sự. Đã hơn một năm trôi qua, cậu ấy vẫn luôn hiện diện nơi khóe mắt, trong màng tai tôi, còn tôi đã sớm trở thành một vệt mờ trong ký ức của cậu ấy.
Tôi cố gắng để giọng nói mình không run rẩy: “Chuyện gì vậy?”
"Cậu có thể giúp tớ mang cái này lên tầng 6, toilet nữ bên trái của tòa này được không?”
Trần Cảnh Dữ lấy từ sau lưng ra một túi nilon đen – thấp thoáng bên trong là một gói băng vệ sinh.
Tôi khẽ “ừ”, nhận lấy từ tay cậu ấy rồi quay đi.
Tôi nghe thấy tiếng “cảm ơn” vang lên phía sau, nhưng tôi không đủ can đảm để quay lại nói một câu “không có gì”, chỉ kéo khẩu trang lên cao hơn – như thể muốn giấu kín mặt mình.
Đúng như tôi đoán, người bị kẹt trong nhà vệ sinh là Vu Tâm.
Cô ấy cũng cảm ơn tôi. Tôi nói không sao – chuyện này, dù người nhờ không phải là Trần Cảnh Dữ, tôi vẫn sẽ giúp, vì chúng tôi đều là con gái mà.
Chỉ là, khi Vu Tâm định hỏi tên lớp của tôi, tôi đã lặng lẽ bỏ chạy.
Cả trường Nhất Trung đều biết Trần Cảnh Dữ và Vu Tâm từng là một cặp. Nhưng sau đó, Trần Cảnh Dữ được tuyển thẳng vào đại học V, còn Vu Tâm thì đậu vào M – cách đại học V mấy ngàn cây số. Dần dần người ta đồn rằng họ đã chia tay sau kỳ tốt nghiệp.
Tôi không làm phiền cuộc gọi của Trần Cảnh Dữ, lặng lẽ rời đi.
Khi cậu ấy vào quán cà phê thấy tôi đã đến, liền hỏi: “Nộp bài sớm à?”
Tôi khẽ “ừ”, bỗng thấy gương mặt Trần Cảnh Dữ có vẻ mệt mỏi. Chẳng lẽ sau khi tôi đi, họ cãi nhau?
Cậu ấy trông hơi uể oải, chuyến về nhà lần này không giống những gì tôi đã tưởng tượng.
Tôi ngồi nhìn cảnh vật vụt qua ngoài cửa sổ, có cảm giác như một khối bông mềm nhồi nghẹn trong lồng ngực.
Tôi rất muốn hỏi: “Cậu và Vu Tâm… sao rồi?”, nhưng lời cứ nghẹn mãi nơi cổ họng.
Cho đến khi xuống tàu cao tốc, chúng tôi gọi taxi.
Vừa ngồi lên xe, Trần Cảnh Dữ đã nhắm mắt lại, trông như rất buồn ngủ.
Bác tài hỏi tôi về địa chỉ, tôi vô thức đọc địa chỉ nhà của Trần Cảnh Dữ.
Cậu ấy lập tức mở mắt: “Tiểu Cá Voi, sao cậu biết chỗ đó?”
Đầu tôi như ong ong, như thể não bị chập mạch.
Sao tôi biết được ư? Hồi cấp ba, khi giúp cô tổng phụ trách sắp xếp hồ sơ Đoàn viên, tôi tình cờ thấy thông tin của Trần Cảnh Dữ.
Tất cả những gì liên quan đến cậu ấy, tôi đều không thể quên.
“Lần trước… máy in của ký túc xá nam hỏng, cậu nhờ tớ in tài liệu mà, lúc đó có địa chỉ.” – tôi vội nghĩ ra lý do.
Nhưng rồi nhớ lại, lần đó là tài liệu phân tích số liệu thực nghiệm, làm sao có địa chỉ nhà được?
Tôi bỗng thấy lo lắng. Có lúc, tôi lại cảm thấy mình thật mâu thuẫn – vừa mong cậu ấy hiểu tình cảm tôi dành cho cậu, lại sợ bị phát hiện mình đã lặng lẽ yêu đơn phương suốt ngần ấy năm.
May mà Trần Cảnh Dữ dường như không nghi ngờ gì, chỉ “ừ” một tiếng.
“Đưa cậu về nhà trước, rồi tớ mới về.”
Nhưng như vậy sẽ phải đi đường vòng. Tôi vừa định phản đối, thì cậu ấy hơi nghiêng đầu, nhìn tôi:
“Nghe lời đi.”
Tôi lí nhí đáp “ừ”. Giờ đã hơn 9 giờ tối, nhưng chỉ cần có Trần Cảnh Dữ ở đây, cậu ấy chưa từng để tôi phải đi một mình trên đường tối cả.
Vài ngày sau, tôi hẹn bạn cũ thời cấp ba đi chơi.
Không ngờ lại tình cờ gặp Trần Cảnh Dữ và Vu Tâm.
Không chỉ có hai người họ – còn vài người khác nữa, nhìn rất quen, hình như đều là bạn học cũ trường Nhất Trung.
Đó là một con phố ẩm thực. Mọi người đang xếp hàng mua xiên nướng.
Trần Cảnh Dữ trông rất mệt, ngồi tựa trên chiếc ghế nhựa trước quán ăn, tay vắt qua lưng ghế, đầu gối lên cánh tay.
Cậu ấy nhắm mắt lại, trông như không khỏe.
Tôi nghe một cậu bạn hỏi Trần Cảnh Dữ sao vậy.
Vu Tâm trả lời thay:
“Bị cảm nặng. Vừa về hôm đó đã sốt. Mấy hôm nay mới đỡ. Cậu ấy cứ nằng nặc đòi ra ngoài, giờ lại bày ra cái bộ dạng sống dở chết dở thế kia…”
Thì ra là ốm thật.
Hóa ra hôm về là đã phát bệnh, vậy mà tôi còn tưởng hai người họ cãi nhau.
Tôi đã bước tới một bước – nhưng chợt tỉnh lại. Có Vu Tâm ở đó rồi, còn chỗ cho tôi sao?
Dù là ốm, người cậu ấy muốn gặp trước tiên cũng là Vu Tâm.
Nghĩ vậy, viền mắt tôi nóng lên, cổ họng như bị ai nhét đầy bông gòn.
Tôi chỉ dám lấy điện thoại, nhắn cho cậu một tin:
“Dạo này cậu bị ốm à? Nhớ đi khám nhé, nghe lời bác sĩ đấy…”
Vừa gõ từng chữ, nước mắt tôi cũng rơi xuống.
Bạn tôi vừa cầm ly trà sữa về, thấy tôi khóc nức nở thì hoảng hốt, ôm tôi hỏi làm sao thế.
Tôi cố gắng nuốt ngược nước mắt, nhưng vành mắt lại càng đỏ, nước mắt cứ tuôn ra:
“Tớ rất thích một người… Chỉ là có lẽ sau này… sẽ không thể thích nữa rồi.”
Tình yêu đơn phương của tôi – có lẽ đã đến lúc phải đặt dấu chấm hết rồi.