Chương 30: Thân thể bản năng chỉ dẫn! Huyết quả
"Hiện tại có thể xác định, nơi này hẳn là đang ở trong một khu rừng rậm rất nguyên thủy, bởi vì toàn là các loại cự thú với hình thể khổng lồ, cho nên không thích hợp cho người hành tinh Aoyun định cư."
Kết hợp những tin tức đã thấy trước mắt, Tallot mở miệng phân tích.
"Đối với hành tinh Aoyun, chúng ta bây giờ hoàn toàn không biết gì cả. Người hành tinh Aoyun không dám cùng cự thú tranh đoạt không gian sinh tồn, có thể thấy được những thứ này cự thú còn nguy hiểm hơn so với người hành tinh Aoyun." Những thông tin trước đó đều có thể bị lật đổ, hiện tại nhất định phải dựa vào chính bọn hắn từng chút một để phát hiện.
"Ừm, mặc dù còn không xác định người hành tinh Aoyun có đúng như trong tình báo hay không, nhưng chúng ta bay một khoảng cách xa như vậy rồi mà vẫn không gặp được một ai, chỉ có hai loại khả năng."
"Một là, vùng rừng rậm này hoặc là nói trên phiến đại lục này vốn dĩ không có người hành tinh Aoyun tồn tại! Hai là, người hành tinh Aoyun có lẽ cũng giống như chúng ta người Saiyan, quần cư tại một nơi nào đó trên tinh cầu, những khu vực khác đều thuộc về lãnh địa của cự thú."
Tallot nói.
Hắn xem như đã hiểu rõ, vì sao nhiệm vụ xâm lược này là phải tiêu diệt toàn bộ những chủng loài có nguy cơ tiềm ẩn, chứ không chỉ đơn thuần là tiêu diệt người hành tinh Aoyun.
Thật sự khó khăn là những loài thú khổng lồ này.
Gine gật gật đầu, với quan điểm của mình, nàng bổ sung thêm một câu: "Có lẽ, cũng là do chúng ta nhìn thấy địa phương còn quá ít, mà lại chúng ta đang ở trên không trung, tốc độ bay rất nhanh, rất nhiều khu vực rừng rậm rậm rạp, cho dù là máy thăm dò cũng không thể quét hình hết toàn bộ trong một lần. Hoặc cũng có lẽ, nếu cứ tiếp tục đi về phía trước thì chúng ta sẽ đến được rìa rừng rậm, thế giới bên ngoài sẽ hoàn toàn khác biệt so với nơi này."
Nghe Gine nói, Tallot tỏ vẻ tán đồng.
Dù sao, hễ là sinh mệnh có trí tuệ, sẽ hoàn toàn khác với các loài thú.
"Không bàn đến vấn đề người hành tinh Aoyun vội, ngược lại ta rất hiếu kỳ chuyện gì đang xảy ra ở nơi này? Gine a di và Salary hãy cẩn thận một chút, ta sẽ lại gần xem thử." Tallot nói.
Nhiều cự thú vô duyên vô cớ chém giết như vậy, nhất định là có nguyên nhân!
Ở cái thế giới nguyên thủy này, trừ tranh giành địa bàn, thì chính là hai phe thế lực tranh đấu.
Nhưng các loài cự thú lại không giống nhau, rất hiển nhiên là không có cự thú nào đứng ra dẫn đầu cả, cho nên còn có một khả năng nữa, giống như Gine vừa mới dự đoán, có lẽ chúng đang tranh giành một thứ gì đó.
"Tallot, hay là đừng mạo hiểm thì hơn." Vừa mới đến hành tinh này đã xảy ra chuyện như vậy, mà lại bị bọn họ bắt gặp, Gine theo bản năng khuyên ngăn một câu.
"Không sao, sức chiến đấu của những con cự thú này cho dù đều là hai ba trăm điểm, cũng không thể làm ta bị thương được. Mà lại Gine a di đừng quên, lực chiến đấu của ta tận 1300 điểm lận đó! Mấy con cự thú này tuy khổng lồ, nhưng sức chiến đấu thật ra đối với ta mà nói cũng không cao." Vừa nói xong, Tallot đang chuẩn bị hành động, thì Salary ở bên cạnh dường như đã phát hiện ra điều gì.
"Tallot ca ca, Gine a di, mọi người nhìn bên kia kìa, gần chỗ con cự xà và Khủng thú kia, có một cái cây rất kỳ lạ." Lời của Salary khiến cho Tallot và Gine chuyển tầm mắt, hướng về phía bên kia nhìn lại.
Vì quá chú ý vào cuộc chém giết này mà cả hai đã xem nhẹ khu vực chất đầy thi thể ở phía bên kia.
Chỉ thấy bên trong đống thi thể nhầy nhụa đầy máu, một con cự xà trắng dài cả trăm mét cùng một con Khủng thú cực lớn mấy chục mét đang trực tiếp siết chết hai con cự thú khác đang đến gần.
Ở vị trí xa hơn bọn chúng một chút, có một cây ăn quả trông không lớn đứng sừng sững ở đó.
Trên chiến trường đẫm máu này, rừng rậm đã bị phá hủy thành một mớ hỗn độn, nhưng cây ăn quả kia lại đến cả vết máu bẩn cũng không hề dính phải.
"Đây là, hai con cự thú kia đang bảo vệ cái cây này sao?"
Trên cây ăn quả có lác đác một vài trái cây màu đỏ ngòm kỳ dị, dưới ánh mặt trời chiếu rọi lại tỏa ra từng đợt hào quang.
Đồ tốt?
Thiên tài địa bảo?
Trong nhất thời, vô vàn ý niệm thoáng qua trong đầu.
Thế giới rộng lớn, không thiếu điều lạ.
Thứ có thể khiến cho đám cự thú tranh giành, nhất định không phải là trái cây tầm thường.
"Có lẽ chính vì những trái cây trên cái cây này, nên mới dẫn đến trận chém giết này." Vừa nói xong, Tallot liền bay thẳng vút đi.
Gine không kịp nói gì thêm, Salary thì nương tựa bên cạnh nàng, chỉ kịp nói một tiếng: "Cẩn thận đó, Tallot ca ca."
...
Từ trên cao hạ xuống, khoảng cách ngày càng gần, trong lòng Tallot càng suy nghĩ nhiều hơn.
Đối với hắn, người đã nắm rõ kịch bản của thế giới Dragon Ball như lòng bàn tay, thì thế giới này thật sự rất khó để mà hiểu rõ được.
Giống như tất cả mọi thứ trên hành tinh này, hắn đều không hề biết gì cả.
Thậm chí nói đến cả Trái Đất và hành tinh Vegeta, nhìn như hắn biết rõ tường tận, nhưng thật ra làm sao hắn biết được những thứ ngoài kịch bản gốc.
Nói cho cùng, kiến thức của hắn về thế giới này cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa mà thôi.
"Trái cây này quả thật có gì đó kỳ lạ, lại còn đang hấp dẫn ta đến gần, bản năng của cơ thể đang thôi thúc ta muốn ăn nó."
Trong lòng chấn kinh, rất nhanh, Tallot đã đến được phía trên cây ăn quả.
Những trái cây màu đỏ ngòm, bằng mắt thường có thể thấy được, vậy mà đang hấp thụ khí tức huyết dịch xung quanh, dùng điều đó để nuôi dưỡng bản thân, khiến cho trái cây ngày càng thêm căng mọng.
Nếu không phải vì xác thực không cảm nhận được khí tức tồn tại nào, máy dò sức chiến đấu cũng không có bất kỳ thông báo nào, thì Tallot cũng đã hoài nghi cái cây này đã thành tinh, là một sinh vật sống rồi.
【 Đây là đang hấp thụ sinh mệnh năng lượng sao? Vậy nên, là ngươi đang điều khiển những con cự thú này chém giết, để cung cấp chất dinh dưỡng cho mình? Hay là, ngươi đã tạo ra sự cám dỗ, khiến cho đám cự thú này không thể không chém giết để có được ngươi? 】 Trong lòng đầy những nghi hoặc vô căn cứ, Tallot tiếp tục đến gần hơn.
Và cũng ngay lúc này, một ký ức mơ hồ hiện lên trong đầu.
Tree of Might! (Cây Thần Khí)
Mặc dù so với Tree of Might, cái cây này chẳng khác nào là "ếch ngồi đáy giếng", không đáng nhắc đến.
Nhưng nó hoàn toàn chính xác là rất tương tự.
Đều là hấp thụ sinh mệnh năng lượng, chỉ là Tree of Might hấp thụ chất dinh dưỡng của cả một hành tinh, còn cái cây này thì lại chỉ hấp thụ sinh mệnh năng lượng của những con cự thú này.
"Nếu như nó giống với trái cây của Thần Khí, vậy thì những trái cây màu máu này có lẽ cũng có thể giúp tăng thực lực." Tim Tallot không khỏi đập nhanh hơn.
Nếu đúng là như vậy, thì không nghi ngờ gì nữa, hắn đã nhặt được bảo vật rồi.
Tuy nhiên, vẫn là nên cẩn thận hơn mới được.
Khoảng cách ngày càng gần, và cũng chính vào lúc Tallot dồn hết sự chú ý vào những trái cây màu đỏ ngòm.
Đột nhiên, hai tiếng gầm rú vang lên, động tĩnh khổng lồ nhấc lên những cơn gió lốc gào thét, khiến cho Tallot không thể không dừng bước.
"Lúc nãy là do mục tiêu của ta quá nhỏ, nên chúng không phát hiện ra, bây giờ cuối cùng cũng đã phát hiện ra ta rồi sao?" Lẩm bẩm một tiếng, Tallot nhìn về phía cự xà và Khủng thú, máy dò sức chiến đấu lúc này cũng tự động kiểm tra ra sức chiến đấu của lũ chúng.
Cự xà: 390 điểm.
Khủng thú: 380 điểm.
Không đến 400 điểm sức chiến đấu, ngoài hình thể khổng lồ tạo ra sự uy hiếp thì đối với hắn, chúng không hề có bất cứ mối đe dọa nào.
Giờ khắc này, khung cảnh trở nên vô cùng đáng sợ.
Tallot, một đứa trẻ 5 tuổi, chiều cao cũng chỉ mới khoảng 1m30, đứng trước mặt cự xà và Khủng thú, chẳng khác nào một con kiến.
Theo lý mà nói, Tallot hẳn là phải sợ hãi mới đúng.
Thế nhưng, hắn không những không hề có một chút sợ hãi nào, mà ngược lại còn có chút hưng phấn.
Có lẽ là do dòng máu hiếu chiến ăn sâu vào bản chất của người Saiyan, khiến cho hắn không hề cảm thấy sợ hãi.
Đương nhiên, chỉ mỗi điều đó thôi thì vẫn chưa đủ, mà còn có sức mạnh từ 1300 điểm sức chiến đấu của bản thân, đã mang đến cho Tallot sự tự tin...