Chương 3
Con đường tới Tây Vực không hề suôn sẻ. Có lẽ chiếc xe ngựa ta thuê quá nổi bật, ta đã gặp phải bọn cướp.
Khi chỉ còn biết than thầm một tiếng xui xẻo và đang tính toán nơi này còn cách thành Mạc ở Tây Vực bao xa, liệu có thể đi bộ tới nơi hay không, thì một nam tử như thần linh giáng thế xuất hiện. Hắn cưỡi ngựa, đơn thân phá vỡ vòng vây của bọn cướp. Sau khi nghe tiếng đánh nhau kinh tâm động phách khoảng nửa canh giờ, hắn đột nhiên kéo rèm xe ngựa của ta ra, giọng yếu ớt: “Đánh xong rồi, có thể để ta lên xe chưa?"
Ta vội vàng bảo người đánh xe đỡ hắn ngồi vào trong xe, rồi thúc giục đánh xe rời khỏi chỗ thị phi này càng nhanh càng tốt.
Trong xe, ta mới biết hắn bị lạc đội ngũ, trên người không mang theo tiền bạc, đã sắp chết đói. Ta liền mở túi hành lý, đưa hết số bánh ngọt còn lại cho hắn ăn tạm lấp bụng.
Hắn ăn có chút vội vàng, miếng cuối cùng phải mất một lúc lâu mới nuốt xuống được: "Ngươi đi đâu vậy? Đi qua vùng đất hoang vu này mà không thuê tiêu khách hộ tống, thật là gan lớn."
Ta báo tên điểm đến của mình, hắn liền vỗ vai ta, nói mình cùng đường với ta. Hắn bảo chỉ cần ta lo đủ ăn, hắn sẽ làm tiêu khách bảo vệ ta chu toàn.
"Vậy nghĩa là ngươi là người Tây Vực? Thảo nào sinh ra đã đẹp như vậy."
Thiếu niên dáng người cao ráo, bờ vai rộng, lông mày toát lên vẻ anh khí, khuôn mặt góc cạnh như được khắc bằng dao, đôi mắt đào hoa chứa chan nét dịu dàng đầy quyến rũ. Thái tử điện hạ vốn đã là nam tử có dung mạo nổi danh trong kinh thành, nhưng người này còn đẹp hơn ba phần so với nam tử mà các thiếu nữ trong kinh cho là đẹp nhất.
"Mẫu thân ta là người Tây Vực, phụ thân là người Hán."
Hắn có vẻ hơi lúng túng khi bị ta nhìn chằm chằm.
"À đúng rồi, ngươi là người Hán, trông cũng không giống kiểu làm ăn buôn bán, đến đây làm gì?"
"Ta nghe nói người Tây Vực dung mạo xinh đẹp, ai ai cũng có thể khiến người khác mê mẩn, nên muốn đến xem thử." Xem thử cách để trở nên xinh đẹp, đẹp như em gái ta.
Hắn dường như cảm thấy câu trả lời của ta vừa buồn cười vừa bất lực.
"Tây Vực không giống Trung Nguyên đâu, khi ngươi đến đó, phải cẩn thận một chút, đừng bị lừa, đặc biệt phải chú ý người Hán, người Hán chuyên lừa người Hán."
Ta gật gù, nửa hiểu nửa không.
Dọc đường đi, hắn kể cho ta nghe rất nhiều về phong tục tập quán của Tây Vực, điều này khiến ta không khỏi hào hứng với vùng đất chưa từng đặt chân này. Ta cũng bắt đầu mở lòng như khi ở bên Giao Giao, kể cho hắn nghe nhiều chuyện xảy ra ở kinh thành, còn có cả những tin tức thị phi về hoàng thân quốc thích mà Giao Giao từng nói cho ta. Chỉ là ta đã lược bỏ tên tuổi, dùng Trương Tam, Lý Tứ để thay thế.
Từ khi hắn lên xe, con đường trở nên bình yên, không còn kẻ cướp quấy rối nữa. Cuộc trò chuyện giữa ta và hắn vẫn không hề giảm nhiệt, chúng ta bàn luận từ thiên văn đến địa lý, từ ban ngày đến đêm tối, mãi cho đến khi đến đích.
Chàng thiếu niên ấy sau khi đưa ta đến khách điếm thì biến mất, ta lúc sau mới chợt nhận ra thậm chí còn chưa hỏi tên chàng. Nghĩ lại, chàng có lẽ là người bạn hiếm hoi thứ hai trong cuộc đời khô khan nhạt nhẽo của ta.
Tại khách điếm, ta quen biết bà chủ Nguyện Nương, một mỹ nhân Tây Vực chính gốc. Ngày đầu tiên ta đến đây, ta đã ngẩn người nhìn nàng hồi lâu, khi biết nàng đã ngoài ba mươi tuổi, ta càng trố mắt ngạc nhiên suốt một thời gian dài.
Nguyệt Nương thấy bộ dạng chưa từng thấy qua đời của ta thì cảm thấy buồn cười. Thấy ta chỉ thân một mình đến thành Mạc, nàng tốt bụng giảm tiền thuê cho ta, còn bảo ta có thể đến tửu lâu nổi tiếng nhất nơi này - Bách Vị Lâu - để thử vận may. Nơi đó thỉnh thoảng tuyển học việc nấu rượu, ta có thể học thêm một nghề để kiếm chút bạc.
Dù không thiếu bạc, nhưng ta đã lang thang trong thành này được mười ngày nửa tháng, thực sự chán ngắt, nên quyết định đến Bách Vị Lâu làm học việc.