Chương 2:
"Cốc cốc cốc!" Tiếng gõ cửa gấp gáp và dồn dập phá vỡ bầu không khí mờ ám trong phòng. Cố Thiều An cau mày bất mãn, đầy vẻ tủi thân nhìn Giang Uyển.
Giang Uyển không khỏi bật cười, xoa xoa tóc cậu ta, an ủi: "Ngoan, em ra ghế sofa ngồi một lát đi."
Cố Thiều An đành buông Giang Uyển ra, miễn cưỡng đứng dậy.
Giang Uyển chỉnh lại quần áo, quay người mở cửa, nhìn rõ người đến sau đó không khỏi có chút kinh ngạc: "Tống Trầm, anh không phải đi đàm phán sao, sao lại về nhanh vậy?"
Tống Trầm mặc một bộ đồ đen, sắc mặt có chút không được tốt: "Đàm phán xong xuôi thì về trước, nghe nói, em thích một đứa nhóc?"
Giang Uyển không mấy để tâm gật đầu: "Tin tức của anh đúng là nhanh nhạy."
Thấy Giang Uyển gật đầu, sắc mặt Tống Trầm càng thêm khó coi, nhưng vẫn cố gắng gượng cười: "Tiện cho anh gặp mặt một chút không? Anh tò mò không biết người thế nào lại lọt vào mắt em?"
Giang Uyển cười cười: "Có gì mà không tiện, nhưng anh đừng có dọa nó là được."
Tống Trầm không nói gì, lách mình vào phòng, tỉ mỉ bắt đầu đánh giá người trên ghế sofa. Ha, trông cũng không tệ, trách nào lại được Uyển Uyển nhìn trúng, chỉ là không biết người này có thể giữ được bao lâu...
Nghĩ đến đây, Tống Trầm nheo mắt, cười chủ động bước tới chìa tay: "Chào em, anh là Tống Trầm, là... anh trai của Uyển Uyển."
Cố Thiều An nhìn người trước mặt, chậm rãi đứng dậy, nhưng không có ý định bắt tay hắn ta, chỉ gật đầu: "Chào anh, tôi là bạn trai của chị ấy, Cố Thiều An."
Tống Trầm nghe vậy thầm nghiến răng, ha, bạn trai sao? Ngoài mặt lại giữ bộ dáng khiêm tốn của một quân tử, chuyển lời nói: "Nếu đã là bạn trai của Uyển Uyển, lần đầu gặp mặt, anh cũng không chuẩn bị gì. Vừa hay mấy hôm trước ở Ngự Cảnh Uyển có mua một căn biệt thự, coi như là quà gặp mặt đi." Vừa nói, hắn ta vừa lấy ra một chùm chìa khóa từ trong túi, định đưa cho Cố Thiều An.
Không ngờ Cố Thiều An không thèm nhìn lấy một cái, trực tiếp từ chối: "Không cần đâu, tôi sống chung với chị, đúng không chị?" Nói xong, cậu ta nháy mắt với Giang Uyển.
Giang Uyển nghe vậy, đành nói: "À, đúng, nó sống chung với tôi."
Tống Trầm im lặng một lát, rồi lên tiếng: "Vậy à, thế thôi, tôi còn chút việc, xin phép đi trước."
Giang Uyển gật đầu: "Được, vậy anh cứ đi làm việc đi."