Chương 1
Ta rất nhanh chóng đã nắm rõ cốt truyện.
Nguyên chủ tên Sở Chiêu Tuyết, là người phụ nữ có địa vị tôn quý nhất Đại Chu.
Mẫu thân là Hoa Dương Trưởng công chúa, chị gái ruột của đương kim Thánh thượng, từng có ơn cứu mạng và nuôi dưỡng Thánh thượng.
Trưởng công chúa vốn là cô con gái được tiên hoàng sủng ái nhất, nên dù có quy định phò mã không được làm quan, tiên hoàng vẫn đồng ý để bà chọn An Quốc Công - người nắm trong tay binh quyền làm phò mã.
Phụ thân là An Quốc Công, công lao hiển hách, tổ tiên theo Thái Tổ hoàng đế đánh thiên hạ, đời đời trung quân, việc đại nghịch bất đạo nhất mà mấy đời họ từng làm chỉ là cưới công chúa mà thôi.
Sau đó, họ có nguyên chủ.
Khi nguyên chủ chào đời, thánh chỉ của Hoàng đế đã đợi sẵn bên ngoài, phong làm Triều Quý công chúa, ban đất phong, ban phủ công chúa, ân sủng tuôn chảy như nước, cả thiên hạ đều biết Triều Quý công chúa được sủng ái nhất.
Dĩ nhiên cha mẹ nguyên chủ cũng hiểu nỗi lo lắng và nghi kỵ của Hoàng đế, sau lễ đầy tháng, họ vào cung, trước mặt Thái hậu và Hoàng đế, cùng uống thuốc tuyệt tự.
Họ sẽ không có thêm con cái, điều này khiến Hoàng đế yên tâm hơn nhiều, càng thêm sủng ái nguyên chủ.
Cho đến khi nguyên chủ mười bốn tuổi.
Biên quan cấp báo, Bắc quốc xâm phạm, An Quốc Công ra trận, chiến tranh kéo dài nửa năm, tình hình tiền tuyến và lương thảo căng thẳng, các đại thần đã có chủ trương nghị hòa.
Trong triều không ai dám chi viện, Trưởng công chúa thức suốt đêm, đọc thư của phò mã rồi đốt hết, lại dạy bảo nguyên chủ suốt đêm, sáng sớm hôm sau, lôi nàng đi lên triều.
Trưởng công chúa trước mặt văn võ bá quan và tông thất tự mình xin đi Bắc Cương chi viện, duy nhất một điều kiện là Hoàng đế phải đối xử tốt với nguyên chủ.
Chiến sự ở Bắc Cương bình định, cùng với tin thắng trận truyền về, còn có tin tức tử vong của cha mẹ nguyên chủ.
Họ chiến đấu đến cùng, giữ vững biên quan, Bắc quốc cử sứ giả cầu hòa, nguyện làm nước chư hầu đưa chất tử vào kinh.
Vài tháng sau, sứ thần Bắc quốc đến kinh thành, cùng đến còn có chất tử Tang Vân Đình, Ngũ hoàng tử Bắc quốc.
Chính là nam chính thống nhất thiên hạ sau này.
Còn nguyên chủ, vì cái chết của cha mẹ mà hận Bắc quốc, hận Tang Vân Đình, trong thời gian Tang Vân Đình làm chất tử đã hành hạ nhục mạ hắn đủ điều, cuối cùng trở thành pháo hôi diệt vong.
Cũng chẳng phải mô típ gì mới mẻ.
Hiện tại Tang Vân Đình chỉ là vị hoàng tử vô dụng nhất Bắc quốc, lời vừa rồi của sứ thần căn bản là cố ý chọc giận nguyên chủ.
Ai chẳng biết tính cách công chúa Triều Quý kiêu ngạo, sứ thần càng cấm đoán, dưới lòng hận thù, công chúa càng phản kháng.
Ta cười lạnh một tiếng.
Muốn lợi dụng ta để ngược đãi Tang Vân Đình? Bọn họ cũng xứng.
Về phủ, ta mở tấm vải che lồng sắt.
Cái lồng này vốn không phải của công chúa, mà là Tang Vân Đình bị nhốt như vậy suốt dọc đường.
Nào có hoàng tử được sủng ái mà đi làm chất tử.
Thiếu niên không rõ mặt mũi cuộn mình nằm ở góc lồng, không có phản ứng gì với thế giới bên ngoài.
Ta ra hiệu cho thị vệ mở lồng, đưa đến phòng ngủ, gọi nữ y đến khám bệnh, "Sao lại thế này?"
"Bị cho uống thuốc làm mềm xương và mê dược lâu ngày, công chúa muốn cứu sao?" Nữ y hỏi.
Ta gạt mái tóc dài bẩn thỉu rối bời của thiếu niên ra, gật đầu.
Cứu, sao không cứu, không chữa khỏi hắn, lấy gì để trả thù nhục mạ.