Dư Tội

Chương 007: Đều có thứ mình muốn. (2)

Chương 007: Đều có thứ mình muốn. (2)
Nữ binh nhíu mày cấp tốc lùi lại, Hùng Kiếm Phi đá hụt mượn thế dẫm chân xuống đất quyền đấm tới như tên bắn, Trương Mãnh cao lớn chân dài, từ đấm chuyển thành quét chân, hai người đổi chỗ nhưng vẫn đồng loạt tấn công trên lẫn dưới, nữ binh không tìm ra sơ hở, lại lùi tiếp.
Đã bắt đầu là không khách khí nữa, cả hai tấn công dồn dập, truy đuổi nữ binh, bất giác không giữ được khoảng cách phối hợp, tới khi gần tiếp cận, không ngờ cô gái đó phát uy, miệng kêu lanh lảnh đá vào cổ Hùng Kiếm Phi, hắn chạy hơi nhanh, không khác gì húc đầu vào tường.
Hùng Kiếm Phi lệch vị trí, Trương Mãnh phải tránh sang, nhưng nữ binh đợi sẵn, bẻ tay hắn vật qua lưng, uỵch một phát nằm đo đất, Hùng Kiếm Phi quay sang cứu viện, nữ binh nâng gối, thế là hự, hắn đổ gục tức thì, cảm giác cái kia không phải của mình nữa rồi.
“ Năm mươi sáu giây, tạm được, về đội, tiếp tục huấn luyện.”
Trung tá hô lên, đám nữ binh cười khúc khích tiếp tục chạy bộ, tiếng cười xa dần hai chàng trai vẫn chưa gượng dậy được, không biết là đau hay xấu hổ, trung tá thong thả đi tới hóm hỉnh nói:” Mỗi năm đều có đặc cảnh tới chỗ chúng tôi tập huấn, hai cậu mai biên vào đội tân binh, huấn luyện từ đầu, vào rồi mà không hoàn thành chương trình huấn luyện là không ra được đâu, cho các cậu suy nghĩ một ngày ... Nghĩ cho kỹ, không là hối hận đấy.”
Nói xong đi ngay, cả vấn đề ăn ở ra sao cũng không bố trí, đòn dằn mặt này chắc đủ dọa cho hai thằng ngốc đó sợ chạy rồi, năm nào cũng phải nhận nhiệm vụ huấn luyện thay do cấp trên giao cho, có điều hai tên này do quan lớn địa phương đi cửa sau nhờ chiếu cố, ông ta không coi ra dì, dọa cho chạy mất bớt việc.
Có điều ông ta xem thường năng lực chịu đựng của hai học viên này rồi, tức thì bò dậy bám theo.
“ Chúng tôi không đi, cùng lắm đánh thêm vài trận sợ gì chứ?” Hùng Kiếm Phi không phục, vừa rồi hắn xem thường nên mới thua:
“ Vừa vào đã bị nữ nhân đánh bại làm sao chúng tôi đi được.” Trương Mãnh cũng rất quyết tâm:
Về sau hai thằng ngốc mới biết đội nữ binh kia là đặc cảnh, còn cô gái đánh gục họ là sĩ quan huấn luyện, thế nên ngày tháng ăn đòn còn dài.
Lại nói Lạc Gia Long một mình về tỉnh thành, hôm sau tới trung tâm quản lý thông tin tỉnh báo danh, đơn vị ở khu Tuyên Hóa tương đối hẻo lánh, đường xá rộng rãi, toàn cây là cây, đi qua cửa nhìn thấy đại sảnh sáng sủa sạch sẽ, đồng nghiệp ra vào trang phục gọn gàng, hắn cực kỳ tự hào vì được làm một thành viên trong đó.
Tiếp đãi là khoa trưởng Lương, nữ, tuổi trên 30, không cao nhưng vóc dáng không có bất kỳ chỗ nào để chê trách, rất khó đoán tuổi thật mỹ nữ, chỉ biết khi mỹ nữ lãnh đạo tới bắt tay, Tiểu Lạc ngây ra quên cả buông ra, làm mỹ nữ cười khúc khích.
Mỹ nữ dẫn Lạc Gia Long đi một vòng, cùng hắn thảo luận về kiến thức thông tin hóa, cùng với kho tin tức tội phạm CCIC, đi từ tầng một lên tầng 12. Hai người trò chuyện rất hợp ý, tri thức chuyên nghiệp của chàng trai này rất cao khiến khoa trưởng Lương rất hài lòng, mà Lạc Gia Long cũng hài lòng với môi trường làm việc.
Nhưng ...
“ Tiểu Lạc này, tôi xem tư liệu của cậu rồi, do xử trưởng Hứa đích thân điểm danh, tất nhiên là không tệ, trước chưa nói lý tưởng và hoài bão, triển vọng tương lai cũng đặt sang bên nữa, chuyện gấp hiện nay là kiểm tra lại kho thông tin tội phạm, thứ này tuy mệnh danh là Lưới Trời, nhưng sơ hở thì chúng ta tự biết. Hồ sơ đội hình cảnh cấp huyện không quy phạm, đồn công an thì càng không cần nói tới nữa, điều này khiến mạng lưới của chúng ta gặp trở ngại tương đối lớn, một khi có vụ án vượt thành phố, vượt tỉnh sẽ thấy vấn đề ngay. Nên cậu trước tiên xem hồ sơ điện tử, có vấn đề gì không?” Khoa trưởng Lương chớp chớp đôi mắt quyến rũ nhìn Tiểu Lạc đầy kỳ vọng:
Đơn giản vậy sao, chẳng qua là kiểm tra lại chứng cứ các vụ án cũ, đối chiếu thông tin các mục để thuận tiện tra cứu, Lạc Gia Long nóng bừng bừng ưỡn ngực kính lễ: “ Không vấn đề gì thưa khoa trưởng Lương.”
“ Tốt, tôi biết có thể trông cậy vào cậu mà, chỉ cần cậu có thể thích ứng được, tôi sẽ giữ cậu lại.” Mỹ nữ lãnh đạo cao hứng như khai quật được bảo tàng:
Thế nhưng đến địa điểm làm việc thì Lạc Gia Long không cười nổi nữa rồi, cả một căn phòng bị hồ sơ chất cao tới tận trần nhà, năm sáu đồng nghiệp mắt đầy tơ máu đang bận rộn, vừa nghe thấy có người mới liền nhiệt tình đón tiếp, an bài ngay cho hắn công việc, đó là nhập dữ liệu.
Cái này treo đều dê bán thịt chó à, hoàn cảnh làm việc còn tệ hơn quán net.
Dù sao cũng rèn luyện được tính kiên nhẫn, dù sao chỉ là đối chiếu, tra chỗ thiếu, nhập dữ liệu, không làm khó được hắn, ngồi xuống máy vi tính lại lần nữa bị đả kích chip Pen IV lỗi thời, lại còn không thể vào mạng internet, máy chạy kêu như máy cày.
Thở dài bắt tay vào công việc, bận rộn suốt cả một buổi sáng, khi kiểm tra thì lượng công tác của mình tương đương 3 mb dữ liệu được xử lý, kiểm tra mới biết cái máy này là ngựa nhỏ kéo xe lớn, được lắp ổ cứng liêu lớn.
Ổ cứng của hắn 1 T, chứa 800 G dữ liệu.
800 G trừ đi 3 MB, tương đương 800.000 - 3!
Tức thì Lạc Gia Long có cảm giác muốn hộc máu tại chỗ, nhớ lại nụ cười của mỹ nữ lãnh đạo, hắn suýt hô to, bị lừa rồi.
Cũng trong ngày hôm đó Tôn Nghệ tới báo danh ban quản lý xe thành phố, phải nói rằng lúc nghe thấy tên đơn vị là hắn đã hài lòng rồi, tổ chức đúng là biết dùng người.
Báo danh xong không rườm rà, nhận đồng phục, giấy tờ cùng trang bị liên quan rồi tới cương vị công tác, ban quản lý xe thì tất nhiên là nhiều xe, nói chữ nhiều vẫn là chưa đủ. Chưa đi vào nhà xưởng, riêng số xe ở sân sau thôi làm Tôn Nghệ choáng ngợp, phải tới hơn nghìn chiếc, từ Nhật tới Hàn, từ Nga tới Thái, Châu Âu, Châu Mỹ gì cũng đủ hết. Trời ơi không phải là đám người này đi cướp xe mang về đây chứ, Tôn Nghệ nhìn thôi đã muốn nhảy lên xe lái thử vài vòng.
Bất ngờ là hắn gặp Ngô Quang Vũ từ dưới gầm một cái xe trượt ra, mặt đầy dầu mỡ nhưng Tôn Nghệ vẫn nhận ra, tên này không chịu nổi một tuần đã phải cầu cứu tổ chức rồi cơ mà, làm sao lại còn tới đây?
Nghe Ngô Quang Vũ kể hắn từ Quảng Châu về là tới thẳng đây làm việc, cũng cả tháng rồi, công việc là đóng số máy, đăng ký, lưu trữ … sửa xe là sở thích riêng làm lúc rảnh rỗi. Đối với việc kẻ bỏ cuộc mà có đãi ngộ tương đương với mình, Tôn Nghệ tức lắm, mỉa mai tên bạn một hồi, không ngờ chưa là gì hết, Ngô Quang Vũ về trước nhiều tin tức hơn, nói rằng năm nay tuyển dụng cảnh sát cơ sở tăng mạnh, nói tóm lại là bất kể chó mèo gì, chỉ cần tốt nghiệp trường cảnh sát là có cảnh phục mặc.
Hay nói cách khác, có tập huấn ở Quảng Châu hay không chẳng ảnh hưởng gì, thậm chí làm hình cảnh còn chẳng ngon bằng về địa phương làm dân cảnh đi tra hộ khẩu.
Tôn Nghệ sinh ra cảm giác bị lừa gạt, tâm lý mất cân bằng nghiêm trọng, nhớ cảnh ngộ bi thảm của Trương Mãnh, Đồng Thiếu Quân, một tên bị đánh 40 ngày, một nhặt rác bốn mươi ngày, chuyện này kể ra làm Ngô Quang Vũ thất kinh, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tín nhiệm với tổ chức.
Có điều không ai định bỏ gánh, ở nơi này cực kỳ nhiều xe, có xe buôn lậu, biển số giả, ăn cướp, xe gây án, Tôn Nghệ đi một vòng, thảo luận một hồi …. từ hôm đó trở đi những chiếc xe ít ai hỏi tới, bắt đầu mất ... linh kiện.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất