Chương 009: Oan gia hẹp lộ.
Dư Tội đã dự đoán trước Súc Sinh sẽ thẹn quá hóa giận ung dung ngả người ra sau hai tay vắt chéo trước cổ chặn đôi tay Trương Mãnh, người nghiêng sang bên rời chỗ ngồi, trơn như chạch thoát thân, chạy ra ngoài theo hành lang lớp học. Trương Mãnh lửa giận ngùn ngụt đuổi phía sau, cả lớp học đều quen chuyện này rồi chẳng ai để ý, lại còn có kẻ đổ dầu vào lửa.
“ Trương Mãnh, đánh chết đi!”
“Đừng cho hắn thoát, lấy đá mà ném.”
Rõ ràng Dư Tội rất mất lòng dân, chẳng thấy ai bênh vực.
Vòng quanh bục giảng một vòng, Trương Mãnh mấy lần không bắt nổi Dư Tội, không phải không đuổi kịp, mà là bị y nhẹ nhàng mượn lực ngăn cản, hai người vốn là đối thủ đấu luyện của nhau, Trương Mãnh cao lớn lực lưỡng lại thua nhiều thắng ít, xưa nay không phục Dư Tội. Đuổi sát rồi, Dư Tội lại lần nữa gạt cổ tay hắn sang bên, thuận thế béo má một cái, cố tình trêu ghẹo làm cả làm cười ầm ĩ, Trương Mãnh càng lên cơn điên: “Giết chết mày!”
Dư Tội thấy mắt trâu của của Súc Sinh long lên sòng sọc, biết chơi hơi quá rồi, trong lớp chật hẹp khó phát huy được đôi chân linh dương của y, đảo người mấy cái đánh lừa được hắn thì cười lớn chạy nhanh ra khỏi lớp học.
“ Á! ....” Có tiếng nữ sinh thét lên ở cửa, như con hươu hoảng sợ, ôm tay chắn trước ngực:
Dư Tội vừa rồi còn quay đầu trêu Trương Mãnh, đến khi nhác thấy bóng người phía trước muốn tránh thì đã quá muộn rồi, hai người va mạnh vào nhau cùng ngã xuống đất, nhìn đối phương vén mái tóc che mặt lộ ra vô cùng thanh lệ thì ngẩn ra.
Không ngờ lại là An Gia Lộ, Trương Mãnh đuổi tới nơi khựng lại, nhìn nạn nhân một cái làm tim cái cũng như hươu con chạy loạn, cho dù cau mày nhịn đau cũng không hề phá hoại vẻ đẹp của cô, riêng dáng vẻ đó thôi làm ai cũng cho rằng Dư Tội lỗ mang xô phải người ta, thực sự nên đạp cho vài phát.
Dư Tội nhất thời lúng túng không biết có nên đỡ dậy không, cả hai tuy học cùng lớp nhưng tầng cấp khác biệt quá lớn, gần như chưa giao lưu gì cả: “ Có đau không?”
Tất nhiên là Dư Tội cũng đau, vừa rồi thấy bóng người ở cửa y chủ động né đi nên nửa người va vào cửa đau đến tê nửa người, nhưng trước đó theo bản năng giơ tay lên chắn, va phải thứ mềm mềm nây nẩy, ngây ngất làm mọi đau đớn trở nên vô cùng đáng giá.
An Gia Lộ cảm thụ khác hẳn, ngực trái vẫn nhâm nhẩm đau, tức điên chỉ mặt Dư Tội đe dọa: “ Dư Tội, cậu cố ý đấy à, có tin tôi tìm người giết cậu không?”
Chưa cần tìm ai, không ít nam sinh đã nhìn Dư Tội như muốn ăn tươi nuốt sống rồi, đã phần tụ quanh xem trò hay.
Dư Tội bị đôi mắt hạnh xinh đẹp, gương mặt phủ sương làm ngơ ngẩn, đang định đỡ dậy thì hai nữ sinh là đồng đảng do An Gia Lộ bồi dưỡng đẩy ra, cô gái tên Dịch Mẫn lườm Dư Tội: “ Cậu có mắt không vậy, đi đứng kiểu gì thế hả?”
“ Còn hỏi có đau không, tất nhiên là phải đau rồi, tưởng ai cũng là loại mặt dày vô liêm sỉ như cậu cả. Mặt dày có thể làm bia tập bắn rồi đấy, tránh ra.” Diệp Xảo Linh đẩy vai Dư Tội một cái đanh đá mắng, muốn đỡ An Gia Lộ vào lớp:
“ Này, đợi đã.” Dư Tội biết mình sai nhưng ai chẳng nhìn ra y không cố ý, sự ngoa ngoắt của hai nữ sinh này làm y khó chịu, đưa tay chặn bọn họ lại:
Cùng khóa không phải cùng lớp, mà nữ sinh trường cảnh sát lại luôn có ưu thế ở nơi thịt ít sói nhiều này, cho nên đám nữ sinh thường rất hống hách, Diệp Xảo Linh gạt tay y, hùng hổ thách thức:” Sao, muốn đánh nhau à?”
“ Không phải, không phải, ý tôi là sao hai cô biết mặt có thể làm bia bắn?” Dư Tội làm bộ vỡ lẽ: “ Bảo sao mặt hai cô như bị đạn bắn vậy, thảm thật!”
Nói xong không đợi hai nữ sinh hiểu ra, co cẳng chạy thục mạng, hai nữ sinh phía sau chửi bới om xòm, giận tới hoa dung thất sắc không chỗ phát tiết. Trương Mãnh ngu xi đứng cười bên cạnh bị vạ lây, hai nữ sinh chửi mắng té tát.
“ Trong lớp trinh sát hình sự không có kẻ nào tử tế.”
Tranh cãi giữa bạn học với nhau luôn xảy ra mà không hiểu vì sao, Trương Mãnh mặt không dày như Dư Tội, bị nữ sinh chửi mắng xấu hổ định lủi xuống lầu đuổi Dư Tội, không ngờ Dư Tội từ dưới cầu thang chạy lên, kéo Trương Mãnh chạy theo: “ Mau mau, chỉ đạo viên tới rồi, bực thế chứ, cho nghỉ thì không cho, tuyển tinh anh cái mẹ gì?”
“ Tuyển tinh anh thì làm sao? Chuyện tốt mà.” Bị chuyện khi nãy phá ngang, Trương Mãnh nguôi giận rồi, không hiểu hỏi:
“ Tốt đếch, cô nương trường sư phạm, hán tử trường kỹ thuật, lưu manh trường cảnh sát, chỗ chúng ta mà sản xuất ra được tinh anh à, trò cười.”
“ Này, không phải cậu lưu manh thì thiên hạ đều là lưu manh, mẹ nó, đến nữ sinh cũng bắt nạt.” Trương Mãnh không ra tay nữa, tựa hồ muốn nói chuyện bằng đạo lý.
Dư Tội quay sang, nghiêm túc nói nhỏ: “ Súc Sinh, tôi có lời gì cũng nói ra ngoài, không giống một số người nửa đêm kêu ‘Gia Lộ, Gia Lộ’. Sao? Tôi vô tình va phải nên anh đau lòng à?”
“ Ai, ai đau lòng?” Trương Mãnh quay đầu sang phía khác, giấu đầu lòi đuôi:
“ Ồ, không đau lòng à, vậy có muốn biết chỗ tôi va phải mềm mại thế nào không? Cảm giác như bông gòn vậy, đã cực kỳ luôn.”
Trương Mãnh bị kích thích tới toàn thân run rẩy, nếu không phải là chỉ đạo viên và hai người tuyển mộ tới thì thế nào cũng ăn thua đủ với Dư Tội. Dư Tội xoay lưng đi, vẫn cái bộ dạng như thiên hạ không có chuyện gì liên quan tới mình đi vào bàn cuối cùng ngồi xuống. Con súc sinh đơn thuần Trương Mãnh còn liếc nhìn An Gia Lộ mấy cái, xem ra đúng là đau lòng thật rồi, có điều thấy nữ thần trong lòng đang cùng với Giải Băng ghé tai thì thầm với nhau, chắc chắn tim càng đau đớn.
“ Mọi người, buổi trưa tôi đã nói chuyện với chủ nhiệm chỉ đạo của mọi người rồi, ai báo danh thì tập trung xem ghi hình quá trình trinh phát mấy vụ án lớn, không phải chỉ xem, xem xong buổi tối mỗi người viết một bản tâm đắc, không có yêu cầu gì cả, viết kinh nghiệm thu được, hoặc là phân tích tâm lý tội pham. Đứng dậy, đi theo khoa trưởng Sử tới phòng học đằng sau, ai là lớp trưởng dẫn đội đi .... Ai không báo danh thì ở lại.”
Hứa Bình Thu vừa mới đi vào lớp liền nói một tràng dài, tiếp đó tiếng bước chân loạt xoạt, chẳng mấy chốc cả lớp đi bảy tám phần, có người khi đi còn đắc ý nhìn những người ở lại.
Lúc này trở thành hạc giữa bầy gà một cách bất đắc dĩ, Thử Tiêu không thoải mái, trách Dư Tội: “ Xem xem, tôi bảo cậu cứ theo số đông đi, cậu lại làm chuyện khác người, thế nào chúng ta cũng bị mắng là giác ngộ thấp, không có chí tiến thủ, phải nghe giáo dục tư tưởng cả tiếng.”
“ Cái giác ngộ của anh nó thể hiện ngay ra miệng rồi đấy, không nói thì chết à?” Dư Tội bực mình, hai thằng này cái gì cũng được, mỗi tội là lắm lời, vo một cục giấy nhét ngay vào miệng:
“ Nào nào, các bạn, ngồi lên phía trên này.”
(*) An Gia Lộ - Oan gia hẹp lộ, lão tác này đặt tên luôn nhiều ẩn ý.