Dư Tội

Chương 012: Bạn xấu tới nhà. (1)

Chương 012: Bạn xấu tới nhà. (1)
Tinh! ... Tinh! ... Tinh!
Tiếng kim loại khe khẽ vang lên trong tầng lầu của tiểu khu công an, Dư Tội chỉ mặc cái quần đùi áo ba lỗ, ngồi bệt trên sàn đá hoa chơi đồng xu, đồng xu không ngừng bị bắn lên, rơi xuống.
Nếu có người khác ở đây, nhất định bị ánh mắt như sói của y làm khiếp sợ, cũng bị thủ pháp của y làm giật mình, đồng xu rơi qua kẽ tay, chuyển qua từng khẽ tay một, tới ngón trở, trở tay một cái, bắn lên, động tác thuần thục. Thậm chí Dư Tội không thèm nhìn đồng xu một cái, nó như có linh khí tự hoạt động vậy.
Dự báo thời tiết có nói đây là đợt nóng cuối cùng năm nay rồi, không bao lâu nữa sẽ chuyển mùa, vì thế thời tiết càng khó chịu, ông trời như muốn trút hết nhiệt lượng trước khi bị không khí lạnh lấn át vậy.
Mấy ngày nay Dư Tội không dám ra ngoài, càng không dám đi làm, đối với người không chịu nằm yên một chỗ như y thì đây là loại dày vò, vậy mà y đã ngồi như thế liền mấy tiếng rồi, giống thợ săn đợi con mồi.
Đây là tiểu khu công an nằm cách đội chống trộm cắp không xa, tương đối cũ rồi, năm xưa xây tiểu khu này xét tới đội ngũ cảnh sát phần đông độc thân, mỗi tòa nhà đều có phòng chuyên môn cho hộ đơn thân. Được ở nơi này là nhờ Hứa Bình Thu chiếu cố, giờ thì Dư Tội chẳng thấy được chiếu cố gì, khắp sân trừ cảnh sát thì toàn là vợ cảnh sát, cha mẹ cảnh sát, mặt mùi nào mà đi đâu.
Giả sử có vợ bị cào thế này còn giải thích được, không có vợ không kiếm ai mà vu vạ được.
Ting! ... Đồng xu lại bắn lên cao, Dư Tội đang nhớ lại từng lời mà Lông Ngắn truyền đạt cho mình ở trong phòng giam, tay vô tình sờ lên má.
Con mẹ nó, không tĩnh tâm nổi, má trái bị cáo rách da chảy máu, suýt chút nữa bằng với bị chỉnh hình lại rồi. Nếu vác cái mặt này xuống nhà, bị bà chị nào đó nhiệt tình kéo tay hỏi, hay đứa bé nào đó tò mò hỏi, chẳng may họ biết được sự thật thì cái mặt này coi như vứt đi.
Chó chết thật, mình nhất định phải bắt được con nhãi đó, Dư Tội sa sút tinh thần hồi lâu dần dần chuyển thành lửa giận, đồng xu bắn lên mỗi lúc một cao, tiếp tục khổ luyện kỹ thuật ăn trộm. Không phải nói chứ, Dư Tội đúng là có thiên phú ở mặt này, từ nhỏ trộm tiền của cha, tố chất tâm lý đã qua trui rèn, sau đó vào trại giam đào tạo chuyên sâu, tiến bộ ngày ngàn dặm.
Oan, thực sự quá oan, Dư Tội không cách nào nguôi ngoai được, giữa đường giữa chợ bị một nữ nhân tát cho ba cái, cào một phát chảy máu đã đành, cay nhất lại thua ở chính mặt mà y cho rằng mình hơn người, mặt mũi này bị mất sạch rồi.
Cộc! Cộc! Cộc! Tiếng gõ cửa khiến Dư Tội đang chìm đắm trong hận thù run tay một cái, thu ngay đồng xu lại, ngồi im, không phát ra một tiếng động nào.
Bên ngoài là nửa sau trưa chiều rồi, mặt trời đỏ rực như lòng trứng gà đang hoành hành, lúc này đại đa số mọi người đang nghỉ trưa, nói không chừng là chị gái cùng khu nhà kia. Ài, bà chị nhiệt tình thì cũng không khác gì mấy mụ thích ngồi lê đôi mách. Cứ suốt ngày muốn giới thiệu khuê nữ dì bảy cô ba bọn họ cho đám học viên bọn họ, Trương Mãnh và Lạc Gia Long đắt hàng nhất, người khác cũng có, chỉ Dư Tội thuộc về loại không qua nổi vòng gửi xe.
Mỗi tầng có hai nhà, đối diện học viên ưu tú, đám bạn thì ở khu nhà khác, mấy ngày qua Dư Tội không đi đâu, sợ bị họ biết.
Cộc! Cộc! Cộc! ... Tiếng gõ cửa vẫn vang lên hết sức dai dẳng cố chấp.
Ai mà thừa hơi thế, Dư Tội tức giận quát:” Ai vậy?”
“ Kiểm tra công tơ điện.”
“ Kiểm tra đồng hồ nước.”
Nghe một cái Dư Tội nhận ra giọng của Trương Mãnh và Bánh Đậu, hai thằng này tới đây không tử tế gì đâu, tức tối bước chân rầm rầm ra mở cửa, định chửi mấy thằng không thức thời đó, cửa vừa mở ra một cái, thấy đôi ngay khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xinh chớp mắt nhìn mình cười dịu dàng. Dư Tội vừa định há mồm chửi liền nuốt ngay lại, cơn giận bị dập tắt trong tích tắc.
Nhưng đám phía sau cười thì đáng ăn tát hết, Lạc Gia Long, Trương Mãnh, Đậu Hiểu Ba, Ngô Quang Vũ đều mặc cảnh phục chỉnh tề, nhìn với ánh mắt cực gian. Dư Tội cùn rồi, chẳng che mặt nữa, ngẩng đầu lên thách thức: “ Cười đi, tới xem trò cười chứ gì, cười chán đi. Văn Quyên, vào đi, sao lại đi cùng bọn họ, bị họ làm hư đấy.”
Chu Văn Quyên lúng túng, hiển nhiên là không quá thích ứng với cách nói chuyện của đám kia, vào trong nhà trước. Nhà khá rộng nhưng trống trơn, gần như chẳng thấy nội thất gì cả, chỉ có thùng rác là đầy tới nóc, nhìn là biết là nhà của chàng trai độc thân không biết lo liệu cuộc sống.
Chỗ ngồi được trong nhà không nhiều, Dư Tội đưa ghế cho Chu Văn Quyên còn những tên khác cho đứng hết. Bọn kia chẳng khách khí, Lạc Gia Long và Bánh Đậu ngồi xuống giường, Trương Mãnh và Ngô Quang Vũ đi vòng quanh ngó nghiêng, nói căn nhà này tốt hơn của bọn họ, kết tội Dư Tội đi cửa sau, bợ đít lãnh đạo, khom lưng uốn gối để được đặc cách.
Mặc xác lũ đó xúc xiểm, Dư Tội hỏi Chu Văn Quyên:” Sao lại tới đây, có phải ai nói cho bạn biết không?”
Chu Văn Quyền còn chưa trả lời thì Trương Mãnh đã quát:” Không được nói, bí mật cảnh vụ.”
Thế là cô bé nhút nhạt giật mình không nói nữa, Dư Tội lườm Trương Mãnh: “ Mẹ nó, bí mật cái chó gì chứ, chắc chắn không thể thiếu phần thằng chó Thử Tiêu, Lý Nhị được, tôi tính sổ chúng sau.”
Bánh Đậu cười hì hì nhòm ngó mặt Dư Tội, vết thương đóng vảy rồi, nhìn càng rõ:” Ái chà, mắt thấy mới là thật, nghe người ta kể đường đường là Dư sát thủ lừng danh trường cảnh sát ấy mà lại bị nữ tặc đả thương, tôi không tin, còn nói ít nhất phải là tội phạm giết người mới đả thương được Dư Nhi của chúng ta chứ.”
“ Chuyện này có thể lý giải, tôi đoán chừng Dư Nhi nhìn thấy nữ tặc xinh đẹp nên thất thần, từ đó lật thuyền trong rãnh.” Lạc Gia Long đánh giá câu này coi như cũng công tâm:
“ Cái gì mà nữ tặc, tôi thấy là thiên sứ mới đúng, nhìn vết cào này sao mà sảng khoái lòng người như vậy chứ, ha ha ha.” Trương Mãnh cười trên đau khổ của người khác: “ Cơ mà cũng được coi là bị thương vì nhiệm vụ.”
“ Tính cái rắm, chỉ bị tính là bỏ việc thôi.” Dư Tội nổi cáu, chó chết, ra đường vớ bừa một người chắc cũng tử tế hơn đám bạn này:
Thấy y tức giận mấy thằng khốn càng cười to, Ngô Quang Vũ an ủi chướng tai: “ Đừng buồn Dư Nhi, dù sao mặt cậu trông cũng có ra sao đâu, thêm vết xẹo cũng chẳng xấu đi được, nói không chừng lại có thêm điểm nhấn đấy.”
“ Được rồi, được rồi, nhìn cũng nhìn rồi, cười cũng cười rồi, cút cho sớm để tôi còn nghỉ.” Dư Tội chỉ thẳng tay ra cửa, thẳng thừng đuổi khách:
“ Chắc là muốn đuổi chúng tôi đi chứ? Tôi chuyên môn xin nghỉ tới thăm cậu đấy, Bánh Đậu, mang đồ vào đây.” Lạc Gia Long rất có phong thái đại ca phất tay chỉ huy:
Ngô Quang Vũ và Đậu Hiểu Ba cùng chạy ra ngoài, chớp mắt mang vào mấy két nước giải khát, vài túi hoa quả, một con gà quay, hai túi trứng gà, đều là thăm người bệnh.
Có thứ hối lộ, Dư Tội thay đổi thái độ tức thì, biến thành chủ nhà hiếu khách, hí hửng xoa tay: “ Sớm lấy ra có phải hơn không nào. Văn Quyên, Văn Quyên, đừng ngồi im thế, mau mau cất đồ rồi rót nước lọc mời khách đi.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất