Chương 018: Cất tiếng hót oanh động thiên hạ. (4)
Thằng trộm vẫn ngọ nguậy liên hồi, còng cọ vào cổ tay đỏ lên, cọ muốn rách da, từ ngứa chuyển sang rát rồi:” Ngứa quá, ngứa quá ... Trời ơi là trời, chẳng qua là trộm cái ví thôi mà, có cần làm quá thế này không, có phải là giết người phóng hỏa gì đâu ... Thả tôi ra, thả tôi ra ... Tôi nhận, tôi trộm, tôi trộm, dưới Ngân Đô Plaza, tôi sờ mông một nữ nhân, thuận tay lấy ví.”
Dư Tôi ngoắc một ngón tay với Thử Tiêu.
Thử Tiêu tháo một cái còng, thằng trộm cuống quít gãi, hết gãi lại dùng lưng cọ vào vách xe, trộm ví chỉ là chuyện nhỏ, chẳng đáng chịu hành hạ thế này, thống khoái thừa nhận, vậy là đủ chứng cứ, nhìn thấy thằng béo móc túi, thằng lưu manh sờ người, hắn cuống lên:” Đừng đừng, đại ca ơi, em khai hết rồi mà ... Đừng lấy mấy thứ kia ra.”
Không biết là cái gì, chỉ biết mắt tới giờ còn rát, người vẫn còn ngứa, là hai thằng kia giở trò, trời ơi, trước kia cùng lắm ăn trận đòn thôi, có ai làm trò khốn nạn vô nhân tính thế này đâu.
Dư Tội thong thả nói:” Còn quãng đường nữa mới về tới đơn vị, mày không muốn hai người kia trị mày thì mồm đừng có ngừng ... Bắt đầu đi, không nói thì nhét vào quần hắn, cho chim hắn chia ngọt xe bùi.”
“ Không, đừng.” Thằng trộm đáng thương kẹp chân lại, tay che chim, mắt vẫn đỏ hoe như gái nhà lành vừa bị cưỡng bức, đã thế Lý Nhị Đông còn độc ác thò tay sờ thắt lưng của hắn, vội rú lên:” Em khai, em khai, đại ca đừng ... Hôm kia em còn trộm ở chợ bán buôn mấy lần, chừng một nghìn ... À không nghìn hai.”
“ Tiền đâu rồi?” Thử Tiêu nghe tới tiền tham lam liếm mép:
“ Em tiêu hết rồi.”
Thấy Lý Nhị Đông đã buông tay ra, thằng trộm thở phào, ai dè Dư Tội đấm rầm vào lưng ghế:” Sao hôm qua mày không ăn trộm, ai cho mày nghỉ việc.”
Khốn nạn, ức hiếp người quá đáng, thế này trộm ta không chịu được, theo bản năng cãi:” Ai bảo, hôm qua có trộm ...”
Tiếng cười rũ rượi vang lên khắp nơi, thằng trộm há hốc mồm, hối cũng muộn mất rồi. Rậm Lông cười tới đau ruột, lau nước mắt nói đứt quãng:” Thôi chú em có tội gì thì nói luôn đi, hôm qua trộm ở đâu, được bao nhiêu, không bọn nó ra tay lại khổ, như chú em nói đấy, trộm cái ví thôi mà, đâu phải giết người phóng hỏa mà phải chịu cái tội này ...”
Về tới đội, chỉ chút thời gian mà tên trộm khai báo bốn năm vụ trộm, chưa bị giam mà khai sạch sành sanh rồi, trộm ta hết cách, mấy thằng cảnh sát kia ác quá, người ngứa còn khó chịu hơn bị đánh.
“ Đây là cái gì thế?” Nhốt trộm vào phòng xong, Dương Khương tò mò hỏi, chẳng biết thứ gì mà khiến người ta mất sức phản kháng nhanh như vậy:
“ Tinh chất ớt công nghiệp, chủ yếu dùng cho bình xịt hơi cay các cô gái, thứ này ác hơn cả dầu cống, pha loãng mấy chục lần rồi đấy, bôi lên da không thấy gì đâu, nhưng mà nóng rát kinh hồn, năm xưa tôi dựa vào nó mà một chọi mười.” Lý Nhị Đông dương dương đắc ý:
Thử Tiêu hơi xấu hổ không giải thích tuyệt chiêu của mình, Dư Tội nói giúp: “ Bột ngứa, Thử Tiêu chuyên rắc vào váy nữ sinh.”
“ Hồi nhỏ, hồi nhỏ thôi.”
Lời bao biện yếu ớt của Thử Tiêu không ích gì, Dương Khương tránh hắn xa một chút, cứ như sợ lây ôn dịch vậy.
Xe quay lại đường Ổ Thành, trời càng lúc càng nóng, người qua lại càng lúc càng đông, mặt đất sau nửa ngày bị mặt trời nung nóng bốc lên hơi nhiệt như muốn bóp méo cả cảnh vật, thế nhưng không ngăn cản được nhiệt tình săn trộm của bộ ba tân binh.
Trận đầu thành công, lòng tin tăng mạnh, không lâu sau tóm được tên trộm già, lúc đưa về đội, lưng dựa vào tường cọ lên cọ xuống, nhìn Thử Tiêu không khác gì nhìn ác ma:” Đừng tới đây, đừng tới đây ... Tôi khai tôi khai.”
Chưa bao giờ thấy trộm khảng khái như thế, các tổ khác cứ gọi là mắt lồi ra chục phân, mà trộm thì cứ liên tục được đưa về, Rậm Lông hưng phấn tuyên bố, hôm nay phải phá kỷ lục.
Xe còn chưa kịp đi thì lại có trộm bị giải về, Thử Tiêu và Lý Nhị Đông áp giải một tên người vặn vẹo như sâu đo, vừa đi vừa khai, không chỉ khai báo tội của mình, tiện thể tố cáo luôn đồng bọn ...
Thế là sau buổi trưa, tổ bốn, tổ bảy, tổ mười một toàn bộ nghe Dư Tội chỉ huy, Dư Tội trải bản đồ phân bố trộm cắp của mình ra, phân công từng địa điểm ... Phương pháp đúng một cái là hiệu quả thấy ngay, tổ bốn trước kia thành tích chẳng ra sao mà một tiếng bắt được bốn tên trộm đang phi tang tang vật.
Xe của đội chống trộm cắp chạy hết công suất, toàn bộ ba cái xe hơi trong đội được điều động hết, đội phó Cẩu mồm há như chó mùa hè, vội vàng xin đồn công an chi viện, sắp Quốc Khánh rồi, nếu càn quét được một phen, khi đó áp lực sẽ giảm rất nhiều.
“ Tránh ra nào, đừng để ảnh hưởng tới hiệu suất của người khác.”
“ Ê ê, phía trước đi nhanh lên cái.”
“ Đại ca, đại ca, thằng Cẩu Oa ở trọ cùng một tiểu thư của khách sạn Tiếu Lệ, thằng đó thu hoạch khá lắm, ngày bốn năm vụ ...”
Đội phó Cẩu chưa hút hết điếu thuốc đã có hai xe đạp, một xe ô tô đi về, bốn tên trộm, tên nào tên nấy la oai oái, giữa đường còn tranh thủ tố giác đồng bọt, cái nơi bình thường yên tĩnh vắng lặng như trại dưỡng lão mà lúc này nhộp nhịp hơn cả họp chợ, người ra người vào nườm nượp gọi nhau í ới.
Không xong rồi, tới khi trời xẩm tối thì ứng phó không xuể nữa rồi, đội phó Cẩu vội gọi điện cho đội trưởng Lưu lên chi đội họp hội nghị trị an:” Đội trưởng, anh về ngay đi, xảy ra chuyện rồi, chuyện lớn rồi ... Bắt hơn bốn mươi tên trộm rồi ... Chuyện tốt? Tốt cái gì? Nhiều hơn cả đội viên của chúng ta, tôi nhốt vào đâu ... Lại bắt thêm rồi ... Mẹ nó, anh về mau … anh không về thành họa anh chịu.”
Chứ còn không à, từ phòng giam tới phòng thẩm vấn, tới cả ống hơi cũng còng mấy tên trộm già trộm trẻ, sắp thành trại tập trung rồi.
…. …
Rào!!!
Dư Tội không uống mà dội nguyên chai nước khoáng lạnh lên đầu, vuốt tay qua mặt, trưa không ăn cơm, chỉ ăn một cái bánh mỳ, tới tối không thấy đói, trong lòng phiêu đãng khoái chí không xua đi được.
“ 55 rồi, chết mẹ ... Chị Phượng, Rậm Lông, Dương Khương đều phục sát đất ... Mẹ lũ trộm, ngu vãi cứt ra, đứa nào đứa nấy cứ nhè chỗ không người không camera ném ví ... Dư Nhi, Dư Nhi, làm sao cậu nghĩ ra thế?”
Thử Tiêu sùng bái đưa tới một cái kem 5 hào cho Dư Tội, giống như đưa huân chương cho anh hùng, bội phục sát đất rồi, từ thùng rác tới nhà xí đều thành chỗ tuyệt vời để ôm cây đợi thỏ, đến cả tên trộm mấy năm trời chưa từng bị bắt cũng choáng váng.
“ Anh cho rằng tôi chịu bị cào một cái miễn phí chắc, tôi thề rồi, không lật tung cả ổ bọn chúng lên tôi không bỏ qua, suốt thời gian nghỉ tôi ra đường tìm hiểu hành vi thói quen của bọn chúng ... Trộm già hay trộm trẻ, cao thủ hay thấp thủ thì sau khi gây án thành công cũng mau mau phi tang chứng cứ, địa điểm chắc chắn là chỗ góc chết của camera an ninh, tên trộm nào cũng có vài chỗ phi tang cố định, ném đi một cái là chúng yên tâm thả lỏng ngay, tiếp cận bắt dễ dàng ...”
Thử Tiêu bắt trộm tới nghiện rồi, hưng phấn tới hoa chân múa tay liên hồi: “ Trước kia kỷ lục cao nhất trong ngày là 39, còn là cao điểm Lễ Tết, chúng ta phá kỷ lục rồi.”
“ Đi làm việc đi, đừng lắm lời nữa, tích cực lên, bắt trăm tên không khó.” Dư Tội chỉ huy: “ Chỗ xe bus ấy, tới giờ tan ca rồi, ai nấy vội vã lên xe về nhà, thiếu đề phòng nhất, bọn trộm rình ở đó là ăn đủ, lên xe phát hiện đã mất thì muộn rồi, trộm trên xe là bọn ngu, trộm đúng lúc người ta lên xe mới là hiệu quả nhất ...”