Chương 019: Phá mọi kỷ lục.
Dù mệt lắm rồi, đói lắm rồi, Thử Tiêu vẫn gật đầu ngay, khi hai người vào vị trí phục kích, nhớ ra chuyện cũ, thì thào hỏi nhỏ:” Dư Nhi, bản lĩnh kia của cậu ... học trong trại giam à?”
“ Ừ, trong phòng giam của tôi khi ấy có bốn năm trên trộm, một trong số đó tên Lông Ngắn, tới giờ tôi vẫn chưa biết tên thật là gì, hắn là loại cao thủ truyền thống mà đội trưởng kể ... Khi đó một ngày bị giam hai tư giờ, buồn chán chẳng có gì làm nên cứ thức là tôi lại luyện tập...” Dư Tội cảm khái không ngờ một ngày bản lĩnh trong trại giam phát huy tác dụng như vậy:
“ Khổ cho cậu.” Thử Tiêu vỗ vai, hắn bị giam trong khách sạn 3 sao mà còn muốn điên, không tưởng tượng Dư Tội sẽ còn tới mức nào:
“ Cũng hữu dụng lắm, kỳ thực ăn trộm thì thứ quan trọng nhất là tâm lý, sau đó mới tới kỹ thuật.” Dư Tội đột nhiên chỉ:” Trộm được là vội phi tang, đề phòng bị bắt, đó là định luật của chúng, cũng là điểm yếu của chúng, có tật giật mình mà ... Vì chúng ta xưa nay quá coi trọng bắt trộm bắt tận tay cùng chứng cứ, kỳ thực không cần quay phim, bọn chúng vội vàng thủ tiêu tang chứng còn cẩn thận đi lau vân tay à ... Ồ, nhìn em chân dài kia, giống trộm không?”
“ Không thể nào, bảo gái đứng đường còn giống.” Thử Tiêu nhìn em gái cao ráo mặc váy bó liền thân, váy chỉ che qua mông một chút, đi vài bước lại dùng tay kéo mép váy xuống, như sợ bị người ta thấy quần trong, rất gây chú ý:
Quay đầu sang thấy Dư Tội đang đếm xấp tiền, còn chưa hiểu ra sao thì Dư Tội đưa cho:” Này, tiền thưởng hôm nay.”
“ Không thể nào, người anh em, cậu nhất định muốn tôi cảm động khóc mới cam lòng à?” Miệng nói chứ Thử Tiêu không khách khí, đút vào túi mới nhận ra có gì đó không ổn, bà mẹ nó, ví bị móc rồi:
“ Nhìn cái mặt thộn ra của anh kìa, không phải hồi bị Lão Hứa ném ra đường, anh thể hiện tốt nhất à, giờ an nhàn quá não teo đi rồi sao? ... Kỳ thực chuyện này giống như anh gian lận thi cử hay chơi bài bịp, thứ nhất là tâm lý, không thể để lộ ra ngoài mặt, thứ hai là đánh lạc hướng.” Dư Tội giơ tay trái lên:” Nhìn cái tay này của tôi thế nào?”
“ Chả thế nào, như chân gà.” Thử Tiêu tách ngón tay Dư Tội ra nhìn:
“ Vậy tay kia?”
Thử Tiêu giật mình cúi đầu, tay kia của Dư Tội đã lấy tiền mà hắn vừa mới cất đi, Thử Tiêu hoa mắt chóng mặt:” Không chơi, không chơi nữa, còn chơi thì tôi làm ăn mày mất.”
Nói thì dễ chứ làm thì khó lắm, tay Dư Tội được cha truyền nghề gảy cân, lại được Lông Ngắn đào tạo, bản thân y lại mê nên cứ rảnh rỗi lại buồn tay luyện, đặc biệt qua lần bị cào kia, suốt một tuần nhốt mình trong nhà, hôm nay ngọc qua mài mới sáng.
“ Nhìn kìa.” Giọng Dư Tội đột nhiên nghiêm túc, cầm bộ đàm gọi Dương Khương và Lý Nhị Đông, đối diện chiếc xe bus số 8 đang đi tới, đám đông nhồn nháo chen lấn:” Thấy, một là trộm, một yểm hộ ... Nhìn động tác của chúng, vốn không ai xô đẩy, chúng lại ra sức chen lấn chửi bới người khác, khiến tâm lý người khác cũng sốt ruột, sợ lỡ chuyến …”
Xong, xe đi rồi thì mất tiền tự nhận xui xẻo thôi.
Dư Tội băng qua vạch kẻ ngang như chớp, từ ba phương hướng cùng Lý Nhị Đông, Dương Khương nhào tới trạm xe bus. Thằng trộm phát hiện ngay, co cẳng chạy, một tay cho vào túi, sẵn sàng rút dao gấp đe dọa, không ngờ có nước phụt vào mắt. Thằng khốn này cực nhanh, né người tránh luôn, Lý Nhị Đông nhè đũng quần của hắn bắn liên hồi, trộm rút dao: “ Tránh, không tao chém chết.”
Lý Nhị Đông quay đầu chạy luôn, thằng trộm thấy đồng bọn đã bị khống chế mặc kệ, thân ai nấy lo, thế là màn đuổi bắt giữa trộm và đội chống trộm lại bắt đầu như mọi ngày.
Tên sau thì xui xẻo, Dương Khương ấn xuống, lột cái mũ lưỡi trai dùng để ngụy trang ra, ai ngờ là người quen, đá thằng trông chừng một cái:” Lại mà mày, Đào Tiểu Đán, vừa thả mày vài hôm lại đi làm rồi ... Trên xe có hành khách nào mất ví không, xuống xe tới đội chống trộm cắp lấy.”
Tức thì có tiếng nữ hét lên: “ Á, ví của tôi.”
Chạy xuống là một em gái rất tươi non ngọt nước, mái tóc dài thẳng mượt, ăn mặc đơn giản, nhìn thùy mị nữ tính, nhưng chân vừa cạm đất là là giày cao gót đá không thương tiếc vào người thằng kia, chọc vào con gái vùng tây bắc là thảm rồi, đã thế xung quanh còn la hét:” Đá chết bọn trộm cắp đi.”
“ Em gái, em gái, dừng đá nữa không nó chết bây giờ ...” Dương Khương vã mồ hôi hột can ngăn:” Nó là trộm, không phải là thằng hiếp dâm, cô cứ đá hạ bộ nó là sao, với lại nó chỉ là thằng đứng canh, trộm đồ là đứa khác.”
“ Đứa nào?” Mỹ nữ nổi nóng thổi phì sợi tóc lòa xòa dính vào miệng, ngực phập phồng liên tục, nhìn theo hướng Dương Khương chỉ:
Cách đó không xa, chừng 200 mét, thằng trộm đang ôm đũng quần nhảy tưng tưng, cứ như bị người ta nhét khoai nóng vào đó, nhưng chẳng thể cởi quần ra gãi, mà cởi không được nữa, người đi đường tránh thật xa.
Lý Nhị Đông và Dư Tội đứng cách đó mấy mét cười gian, không vội bắt, tinh chất ớt công nghiệp, có phải đùa đâu, vui vẻ xem trò hay.
“ Ném dao đi, tự còng vào, làm trộm bị bắt là chuyện nhỏ, đừng để bị biến thành thái giám cả đời không dựng lên nổi, có phải thằng em nóng lắm không, cảm giác không thuộc về mình nữa phải không?” Dư Tội ném còng tới, cố nén cười hô:
Thằng trộm vội ném dao, tay run rẩy cầm còng tự còng mình lại, hai đùi ra sức cọ vào nhau, nhũn như giun rồi: “ Đại ca, em trộm có cái ví thôi, có cần khiến em tuyệt tự tuyệt tôn không? Cứu em với.”
Lý Nhị Đông túm cổ áo kéo lên, Dư Tội hất cho ít nước lạnh mới đỡ, đi được vài bước thằng trộm lại xin nước, thật thoải mái, mặt đờ đẫn như sắp lên cao trào: “ Anh ơi, thoái mái quá, lần nữa.”
Đến lúc nói điều kiện rồi, Dư Tội giơ chai nước lạnh:” Khai một vụ cho mày thoải mái một ít, không khai thì đợi chỗ đó cháy khét luôn nhé con.”
“ Em khai, em khai ... Hôm nay em lấy một cái ví thôi, còn chưa kịp xem có gì bên trong đã bị anh tóm ... Hôm qua còn đen hơn, rình mãi mới trộm được một người, mẹ nó ví có 10 đồng, chẳng đủ bữa cơm ... Hôm trước nữa lên hai cái xe đều có đồng đội của anh đứng rình, không dám ra tay ...” Thằng trộm giọng như vịt đực, ra sức kể thật đáng thương:
“ Thế à, mày đen quá, tạm tin mày ... Thế khai thằng khác ra đi, có khi tao vui lại thả mày.” Dư Tội làm động tác chuẩn bị hất cho ít nước:
“ Được, được , xem khai, xưởng Thành Công là địa bàn của Độc Nhãn, hôm nọ kiếm được mẻ lớn ...”
Vừa nói tới đó thì em gái kia chạy tới, túm ngay tóc thằng trộm vả chan chát. Dư Tội với Lý Nhị Đông lè lưỡi chẳng can, đúng lúc đội trưởng Lưu phóng xe tới, bắt thằng trộm tới trạm xe bus giảng giải ngay hiện trường, làm bài giảng giải ngay hiện trường cách đề phòng trộm cắp, được quần chúng vỗ tay rào rào.
Trong tiết vỗ tay huýt sáo khen ngợi, Dư Tội thời khắc này thấy cái mặt bị cào cũng sáng lên.
Sáng cũng phải thôi, một ngày bắt 57 tên trộm là khái niệm gì?
Người bình thường sẽ không hiểu, nhưng người của đội chống trộm cắp thì cảm xúc rất mạnh. Cảm thụ trực quan nhất là cường độ công tác đột nhiên tăng lên mấy lần, áp giải, lấy lời khai, xác nhận thân phận, so sánh với án cũ, tức thì làm ai nấy mệt bở hơi tai, đến tối mà chưa xử lý xong một phần ba, may có đội phó Cẩu kinh nghiệm đã cầu viện rồi, đồn công an phái tới mười mấy dân cảnh hỗ trợ xử lý.